“Tôi cảm thấy tôi không xứng làm một người Trung Quốc, thật! Bài này tách ra từng chữ thì tôi biết, nhưng ghép lại với nhau thì lại không hiểu gì cả!”
“Lần đầu tiên mới biết làm ngữ văn cũng có nhiều không gian như vậy! Gặp cũng không biết gặp như thế nào!”
“Dù sao tôi cũng không trông cậy vào việc thi đại học, kiểm tra bao nhiêu điểm cũng không sao cả, tốt nghiệp trung học là được!”
“Tôi đã tàng hình rồi, đừng hỏi tôi là ai.”
“Đề thứ nhất, mọi người chọn cái gì?”
“…”
Một đám học sinh thảo luận giống như muốn lật tung mái của phòng học.
Vỗ bàn, thăm dò địch để được an ủi, dò đáp án, tự giận mình.
Nhưng nhiều nhất vẫn là oán giận đề khó.
Lạc Thâm chọc chọc sau lưng Kiều Khanh: “Khanh Khanh, cậu thi thế nào?”
Kiều Khanh vừa quay đầu thì đã nhìn thấy dáng vẻ đau khổ thâm thù đại hận của cậu ta.
Bút ở đầu ngón tay quay một vòng, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Cũng được.”
Lạc Thâm nói: “Tôi cảm thấy khoảng thời gian trước bản thân thức trắng học tập giống như một tên ngốc. Ngày đó ngoại khóa môn văn, tôi xem ba lần cũng không thể hiểu được một câu.”
Kiều Khanh chần chờ một lát, không thuần thục an ủi một câu: “Không sao cả, còn có ba môn khác.”
Sự thật chứng minh, lời này nói còn không bằng không nói.
Buổi chiều là lúc kiểm tra toán học, không khí bên trong trường thi càng thấp hơn.
Thậm chí còn có nhiều học sinh không làm mà nộp giấy trắng từ rất sớm.
Giám thị là một giáo viên dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201620/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.