Giang Tuệ Tiêm vừa dứt lời, Dương Liên Phong liền ngây ngẩn cả người.
Mà ngay cả Lương Mẫn vờ đi khỏi cũng dừng bước, khó tin nhìn Giang Tuệ Tiêm.
Sở Thanh Hàn đứng bên cạnh Giang Tuệ Tiêm cũng khẽ giật mình, mở miệng, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc: “Mẹ?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, Giang Tuệ Tiêm chẳng có vẻ đùa giỡn gì cả, nhìn Dương Liên Phong, lặp lại lần nữa.
“Tôi hỏi thầy Dương, thầy có muốn hợp tác với tôi không?”
Dương Liên Phong đột nhiên hoàn hồn, vẻ kích động trong đáy mắt như muốn tràn ra: “Ý của cô giáo Giang là, muốn dạy tiếng Anh cho lớp 22 à?”
“Vừa rồi thầy thật thông minh, sao bây giờ lại ngốc nghếch thế?” Giang Tuệ Tiêm cười nói: “Tôi nghỉ ngơi mấy năm, thường hay nhớ lại quãng thời gian dạy học, có thể một lần nữa cầm phấn viết thì cũng coi như là hoàn thành được một ước mơ, chỉ cần thầy Dương không chê tôi dạy không tốt là được.”
“Sao có thể?” Dương Liên Phong bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập chóng mặt.
Nhớ tới có Lương Mẫn ở bên cạnh, cố gắng khống chế khóe miệng của mình không giơ lên nữa, nhưng vẫn không che giấu được vẻ sợ hãi và vui mừng.
“Có thể hợp tác với cô giáo Giang chính là ước mơ trong cuộc đời dạy học của tôi!”
Lương Mẫn nhìn vẻ mặt kích động trong họa có phúc của Dương Liên Phong, tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt.
Đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe tiếng học sinh trong lớn ồn ào lên.
“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201614/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.