“Đúng đấy ạ!” Những người bên dưới bắt đầu rỉ tai nhau xì xào và lên tiếng bênh vực cho Kiều Khanh đang bị cô giáo mắng oan. "Con gái mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, không khỏe là chuyện rất đỗi bình thường mà, không phải sao? Cô giáo không hợp tình hợp lý cho lắm.” Rõ ràng rất nhiều người đã đoán được nguyên nhân khiến Kiều Khanh không được khỏe. Lương Mẫn cười khẩy một tiếng và ném cuốn sách lên bàn: “Tôi khắt khe sao? Tôi không hợp tình hợp lý à? Sao các em không nói Kiều Khanh mong manh yếu đuối luôn đi? Tôi cũng là phái nữ, cho dù là khi tới tháng hay là trong giai đoạn sau mổ, đã có lần nào tôi viện cớ để không dạy các em chưa hả? Hơn nữa tôi còn đang đứng sờ sờ ở đây! Còn Kiều Khanh thì đang ngồi thoải mái trêи ghế. Có thể khó chịu nhiều đến mức như vậy à? Con gái bây giờ càng lúc càng yếu ớt, ban đầu không đau không ngứa, sau đó thì hết người này đến người khác giả bộ đau đớn dữ dội. Hôm nay tôi sẽ không cho Kiều Khanh nghỉ tiết của tôi, để xem Kiều Khanh có thể đau đến mức phải đến bệnh viện hay không!” “Cô!” Lạc Thâm phẫn nộ đập lên mặt bàn một cái: “Rốt cuộc cô có còn đạo đức của người làm giáo viên một chút nào không vậy?” "Lạc Thâm, để tôi nói cho em biết! Em đừng ỷ gia đình em có tiền rồi có thể khua tay múa chân với tôi! Tôi không chỉ là giáo viên của các em, mà tôi còn là tổ trưởng tổ Anh văn! Mới tí tuổi đầu đã bày đặt học người ta lớn giọng ra oai à? Kết quả là bị người ta lợi dụng còn không biết!” “Tổ trưởng tổ Anh văn ư? Vậy thì cô sẽ sớm không còn giữ chức vụ đó nữa rồi.” Một giọng nói mưu mô và bí hiểm vang lên. Ngay sau đó, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn và khuôn mặt anh tú đẹp mê người từ ngoài cửa bước vào. Quân Dạ Huyền liếc nhìn Mục Cảnh Hành: "Đi đến phòng hiệu trưởng, để hiệu trưởng xem thử ban giám hiệu nhà trường của họ có tác phong xử sự ra sao.” Mục Cảnh Hành cười hì hì: “Lập tức đi ngay đây!” Sự việc bất thình lình ngoài dự kiến này khiến Lương Mẫn tạm thời không kịp phản ứng. “Anh là ai? Có biết đây là đâu không hả? Đây là phòng học của học sinh! Ai cho phép anh tùy tiện vào đây hả?” Quân Dạ Huyền phớt lờ bà ta, tiếp tục đi về phía chỗ ngồi của Kiều Khanh, vẻ lạnh lùng phảng phất trêи gương mặt đẹp trai của anh. Lâm Tích Nhan nhìn thấy Quân Dạ Huyền bước tới, lập tức hiểu ý và biết điều nên tránh sang một bên. Quân Dạ Huyền đi đến trước mặt Kiều Thanh, khom lưng ôm ngang người cô, rồi xoay người bước ra ngoài. "Phản rồi! Phản rồi! Thật sự không coi ai ra gì nữa rồi! Anh tưởng đây là đâu hả? Trong mắt anh có còn xem tôi là giáo viên không hả?” Thực tế đã cho thấy trong mắt Quân Dạ Huyền, anh thật sự không hề coi trọng bà ta. Cúi đầu nhìn xuống nước da tái nhợt của người con gái trong vòng tay anh, anh chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó lờ mờ bóp chặt. Anh không kiềm được mà càng bước nhanh hơn, nhoáng một cái đã bước ra khỏi phòng học. Mãi cho đến khi bóng dáng của anh khuất dạng trước cửa lớp, đám bạn học mới như bừng tỉnh, ai nấy đều nháo nhào nói qua nói lại. “Thật… thật… thật … thật quá đẹp trai luôn!” “Là nhan sắc thần tiên gì thế này? Vẻ ngoài của người đàn ông này ăn đứt các nam ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí luôn nhỉ?” “Là tổng tài ngang ngược phiên bản đời thực đấy!” “Im lặng hết cho tôi!” Gương mặt của Lương Mẫn tràn đầy giận dữ: “Có biết đây là trong lớp học không hả? Một tên đàn ông không biết từ đâu chui ra, đã thế còn vô cùng láo lếu xấc xược. Tất cả gia tộc nổi tiếng ở thành phố Lương tôi đều quen biết hết, nhưng chưa từng gặp qua người này. Lại còn lớn giọng báo với hiệu trưởng đòi cách chức tôi, thật là nực cười quá rồi!” Bà ta vừa dứt lời thì một người đàn ông mặc vest đen vội vàng chạy tới. “Cô Lương, hiệu trưởng muốn cô đến phòng hiệu trưởng một lát.” Vẻ mặt hợm hĩnh của Lương Mẫn đông cứng lại, nhưng bà ta vẫn không hề lo ngại. "Đi thì đi, tôi giảng dạy tỉ mỉ tận tình và quản lý học sinh vô cùng quy củ, để xem hiệu trưởng đứng về phía tôi, hay đứng về phía một người ngoài và một học sinh dốt nát kém cỏi!” Sau khi Lương Mẫn rời đi, tiếng ồn ào trong lớp không đè ép được nữa, ai nấy đều nhao nhao tranh luận và bàn tán. "Người đàn ông đó và Kiều Khanh có quan hệ gì nhỉ, mẹ kiếp, còn bế kiểu công chúa nữa chứ, nam tính quá đi mất!” “Nếu có thể được người đàn ông ấy ôm một lần, thì tôi có chết cũng không còn gì nuối tiếc nữa rồi!” “Nếu biết sớm thì tôi đã lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh rồi, khuôn mặt này đủ để tôi ɭϊếʍ cả đời đấy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]