Kiều Niệm bị đám đông mỉa mai đến mức không ngóc đầu lên được, nhìn chằm chằm vào Từ Oánh Oánh, quay người đi về phía chỗ ngồi của mình.
Khương Dực bĩu môi nhìn về phía Kiều Khanh, cuối cùng vẫn không dám đi tới nên quay về chỗ.
Hầu Tự Bân lại đi tới trước mặt Lạc Thâm, ôm lấy một cuốn có chữ ký không chịu buông tay.
“Anh. Bố. Ông nội. Cho tôi một cuốn có chữ ký đi mà. Tôi bảo đảm rằng sau này tôi sẽ nghe lời chị Khanh răm rắp.”
“Cút! Cậu đây già tới thế sao?” Lạc Thâm cười mắng, sau đó vẫy tay: “Cầm đi đi, nể tình vừa nãy cậu nói giúp cho Khanh Khanh.”
“Cảm ơn anh Thâm. Cảm ơn chị Khanh.”
Người này như có được vật báu, ôm lấy cuốn sách chạy tung tăng về chỗ ngồi, lo sợ người khác cướp mất của cậu ta không bằng.
Sau khi những cuốn sách còn lại đều đã tìm được chủ nhân thì tiếng chuông lên lớp cũng vang lên.
Khi các học sinh trong lớp vẫn còn đang chìm đắm trong bầu không khí kϊƈɦ động thì nhìn thấy thầy chủ nhiệm đi vào với gương mặt hầm hầm khó chịu.
“Lấy bài kiểm tra phát lần trước ra, tiết này chúng ta sẽ nói về bài kiểm tra.”
Đám đông học sinh ngây người ra, ngoại trừ khi có thành tích kỳ thi giữa kỳ ra thì rất ít khi thấy thầy chủ nhiệm khó chịu như thế.
Nghĩ tới chuyện xảy ra ở tiết ngữ văn trước, lẽ nào thầy giáo cũng không tranh được sách hay sao?
Trong lòng đám đông học sinh đều nảy sinh thắc mắc, liền phát hiện ra trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201590/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.