“Ừm ừm.” Lạc Thâm gật đầu lia lịa, lại đột nhiên nhận ra lời nói của cô có gì đó kỳ lạ.
“Chị Khanh, chúng ta ở cùng một lớp mà.”
Kiều Khanh: “…”
Quay đầu lại nhìn cậu ta, Kiều Khanh bĩu bĩu môi không nói gì.
Lạc Thâm dùng ánh mắt tội lỗi nhìn cô, ngây ngốc hỏi: “Chị Khanh, không phải là cậu không biết tôi là ai đấy chứ?”
Làm gì có chuyện ở cùng một lớp mà lại bảo đối phương đến tìm mình còn tự nói ra tên lớp nữa chứ?
Kiều Khanh: “…”
Lạc Thâm nghiêng người về phía trước mặt Kiều Khanh, gương mặt vô cùng nghiêm túc: “Chị Khanh, tôi tên là gì?”
Kiều Khanh nheo nheo mắt: “Xin lỗi nha, tôi không nhớ được mặt của người khác.”
Lạc Thâm: “…”
Cậu ta nói chuyện với cô lâu như thế mà cô lại hoàn toàn không biết cậu ta là ai.
Lạc Thâm xoa xoa mặt của mình, lần đầu tiên chịu sự đả kϊƈɦ về sự tự tin về nhan sắc của chính mình.
“Nếu đã như vậy, thì để tôi tự giới thiệu về mình vậy.”
Lạc Thâm cũng không hề tức giận, vỗ vỗ vào ngực, ho nhẹ một tiếng.
“Chị Khanh, tôi tên là Lạc Thâm, năm nay mười tám tuổi, là người đẹp trai nhất trường Nhất Trung.”
Kiều Khanh vô cảm gật gật đầu: “Tôi mười bảy.”
Lạc Thâm: “…”
Cậu ta bỗng nhiên cảm thấy chữ “chị” không thích hợp.
“Thế tôi gọi cậu là Khanh Khanh nhé.” Lạc Thâm nghĩ rằng chỉ cần cậu ta không thể hiện ra thì bản thân sẽ không cảm thấy gượng gạo.
“Cậu không nhớ được gương mặt của người khác cũng không sao, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201563/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.