Lạc Thâm vừa lấy lại tinh thần sau màn trưng trổ tài nghệ xuất sắc và tuyệt diệu của Kiều Khanh.
Cậu ta nhất thời kϊƈɦ động nắm lấy tay của cô, ánh mắt chất chứa nỗi ngưỡng mộ vô ngần giống như là đang đối diện với thần tượng: “Cậu biết Cổ võ hả?”
Cậu ta đã nhìn rất kĩ, nếu như động tác ban đầu có thể nói là có bản lĩnh, thì chiêu thức cuối cùng của cô, người bình thường không biết Cổ võ chắc chắn sẽ không thể làm được.
Kiều Khanh đột ngột rút tay về, không trả lời câu hỏi của cậu ta, cố kìm lại cơn bực tức mà hỏi ngược lại cậu ta: “Tại sao lại muốn gây sự với tôi?”
Lạc Thâm nhớ tới mục đích của mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: “Kiều Khanh, cậu nghe tôi giải thích đã, tôi…”
Cậu ta vò đầu bứt tai, cảm thấy có hơi khó mở miệng: "Kiều Niệm nói cậu vu oan cho cậu ta, nói cậu ta lan truyền chuyện cậu bị từ hôn, Kiều Niệm còn nói cậu sẽ mách ông nội của cậu để ông nội của cậu ghét bỏ cậu ta, cho nên…”
“Cho nên cậu muốn thay Kiều Niệm trả đũa tôi à?” Kiều Khanh thở dài một hơi: “Đi tu luyện thêm mười năm nữa, rồi hẳn học cách ra tay trợ giúp cho người trong mộng, nhá!”
Nói xong, cô lại đút cả hai tay vào túi quần, nghiêng người lách qua cậu ta rồi bỏ đi.
Lúc này một nam sinh từ dưới đất lồm cồm bò dậy và mở miệng nói: "Không phải chứ anh Thâm? Anh vì chuyện này mà gọi bọn em ra đây vây đánh một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201558/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.