Trần Minh nhíu mày, nhưng giọng điệu của ông ta vẫn rất ôn hòa: “Trong này không phải bên ngoài biệt thự, phòng anh Cảnh có nhà vệ sinh mà, sao phải đi xa thế? Hơn nữa phóng uế lung tung không đúng đâu.”
Mục Cảnh Hành: “…”
Dù từ nhỏ đến giờ, mấy lời đồn về anh ta không tốt lắm, nhưng chưa có ai nói anh ta phóng uế lung tung cả.
Chuyện này mà lan ra ngoài, cậu chủ nhà họ Mục như anh ta sẽ không được tung hoành khắp thủ đô nữa!
Hít vào thở ra mấy lần, sau một hồi sững sờ, Mục Cảnh Hành mới giữ được bình tĩnh. Anh ta hỏi: “Quản gia Trần, ông không ngủ à?”
Trần Minh nói: “Mải nhớ lại chuyện con dâu tôi mang thai đã mười ba tháng nhưng vẫn chưa sinh nên tôi cũng mất ngủ.”
Mục Cảnh Hành: “…” Lý do gì mà nghe ngang trái vậy?
Thấy ánh mắt oán trách và giận hờn của Trần Minh, Mục Cảnh Hành chẳng buồn an ủi nỗi buồn hết sức vô lý của ông ta. Anh ta uể oải rồi lại xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng của Mục Cảnh Hành, Trần Minh hả dạ rồi nói: “Cỡ anh sao đấu lại cô chủ nhà tôi!”
Sáng sớm hôm sau, Mục Cảnh Hành gõ cửa phòng Quân Dạ Huyền với đôi mắt thâm đen như gấu trúc. Vừa bước vào, anh ta khóc nức nở.
“Anh ba, em làm cỡ nào cũng không vào được phòng sách của Kiều Khanh, chứ đừng nói gì đến giúp anh tìm kiếm bí mật trong tủ sách của cô ấy!”
Quân Dạ Huyền đang cài khuy ở cổ tay áo, trông anh không ngạc nhiên gì cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201549/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.