Ngữ điệu của Hà Vãn Thanh lập tức trở nên yếu ớt, nói chuyện không có chút sức nào: “Bảo bối, theo như mẹ thấy thì đứa nhỏ này dẫu dáng người hay khuôn mặt đều hơn hẳn Khương Dực, con không cân nhắc chút à? Cách tốt nhất để ngừng lưu luyến một đoạn tình cảm là bắt đầu lưu luyến một đoạn tình cảm mới!”
Kiều Khanh day nhẹ mi tâm: “Mẹ, con mới mười bảy."
Hà Vãn Thanh chớp mắt, hơi không hiểu cho lắm: “Mẹ biết mà."
Trần Minh đi rồi quay về, vừa bước vào cửa đã nghe thấy một đoạn đối thoại như vậy, lập tức cười.
“Bà chủ, ý cô chủ là cô ấy còn nhỏ, bảo bà không cần quan tâm đại sự cả đời của cô ấy sớm như vậy.”
Kiều Khanh quá lạnh lùng, lại kiệm lời, cộng thêm đầu óc đôi khi hơi thiếu logic của Hà Vãn Thanh.
Cho nên nhiều khi vào lúc thích hợp Trần Minh sẽ trở thành người phiên dịch.
Hà Vãn Thanh hiểu ra nhưng vẫn nở nụ cười như cũ: “Vậy thì có sao đâu? Tôi không phải người cổ hủ, tư tưởng rất khai sáng! Huống chi tuấn tú lịch sự giống đứa nhỏ này lại chịu chủ động làm con rể tôi thì thật sự quá hiếm có!"
Kiều Khanh: “…”
Mẹ sợ cô không gả đi được đến mức nào vậy?
Quân Dạ Huyền nhìn dáng vẻ im lặng của Kiều Khanh thì không khỏi mỉm cười.
Mười bảy? Hơi nhỏ thật.
Anh nhấc chân đi xuống cầu thang, đi đến bên cạnh Kiều Khanh nói với Hà Vãn Thanh: “Cảm ơn dì đã khích lệ, nhưng việc này không phải vội, con có thể đợi Khanh Khanh lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201542/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.