Quân Dạ Huyền nghe thấy vậy liền cười chế nhạo: “Phong Ngân không phải là tên ngốc, tôi đã từng tiếp xúc với anh ta, đơn hàng không thể nào do anh ta nhận được.”
Lời của anh vừa dứt lại có một người đàn ông nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào.
Mục Cảnh Hành liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, “chẹp” một tiếng: “Trì Dương, chỉ mua bộ quần áo thôi mà, tốc độ của anh chậm chạp thật đấy.”
Người đàn ông được gọi là Trì Dương không thèm để ý đến Mục Cảnh Hành mà lại đi đến trước mặt Quân Dạ Huyền, “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Thuộc hạ không bảo vệ được cậu chủ, mong cậu chủ trách phạt.”
Mục Cảnh Hành im lặng một lát, chau mày nhìn về hướng vết thương của Quân Dạ Huyền.
“Đứng dậy.” Giọng điệu của Quân Dạ Huyền lười biếng, gương mặt bí hiểm hơi mệt mỏi, rõ ràng không hề có chút hứng thú nào với việc trách phạt anh ta.
Trì Dương vội vàng đứng dậy, đưa tập tài liệu trong tay cho Quân Dạ Huyền: “Đây là môn chủ Kinh Môn phái người đem tới, xem như là lời giải thích cho cậu chủ.”
Quân Dạ Huyền không hề cử động, cũng không hề thể hiện bất cứ thái độ gì.
Mục Cảnh Hành đón lấy tập tài liệu vừa nhìn qua mắt lập tức sáng lên: “Không ngờ rằng trong tay người này lại có nhiều chứng cứ phạm tội của lão già điên kia tới vậy, những thứ này đủ để cho ông ta ngồi tù mọt gông rồi. Nhưng…”
Anh ta nói xong lại nhìn về phía Quân Dạ Huyền: “Anh đúng là giỏi thật đấy, không ngờ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-toan-nang-cua-tong-tai-ba-dao/1201536/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.