*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nằm trên ghế sa lon ngủ cả đêm, nửa đêm cũng không tỉnh lại, cứ như vậy ngủ một giấc đến hừng đông.
Tịch Sư Tử mở mắt ra, có chút không biết mình bây giờ đang ở nơi nào, buồn ngủ mông lung lăn hai vòng trên ghế sa lon, thân thể thon dài thẳng tắp lăn xuống dưới ghế salon, "ầm" một tiếng ngã xuống mặt thảm, sấp mặt xuống đất, khiến cô đau tới rên khẽ một tiếng.
Té như thế mới có thể khiến Tịch Sư Tử chẳng biết ngày này là ngày nào trong năm bừng tỉnh, cô bò dậy, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, xoa mũi bị đụng, cau mày bắt đầu suy tư điên cuồng.
Hình như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Sau khi vò đầu một hồi, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi tưởng.
"Rầm" Thì sát vách đột nhiên vang lên một tiếng đóng cửa.
Tựa như một tấm gương bị trải một lớp vải, bất chợt được tháo xuống, trước mắt đột nhiên bừng sáng. Tịch Sư Tử đang ngây ngô, trong nháy mắt liền thay đổi, môi có chút hé mở, đôi mắt đen nhánh mang theo chút ảo não khó tin.
Có trời mới biết vì sao, đêm qua cô lại quên mang hộp cứu thương qua cho Tô Phùng Tần, rõ ràng kêu Tô Phùng Tần chờ, nhưng thoáng cái đã nằm ngủ trên ghế sa lon.
Sau khi nhớ ra, Tịch Sư Tử đứng dậy muốn mở cửa, muốn đuổi theo Tô Phùng Tần vừa rời đi không bao lâu, chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-tai-tieng/1765267/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.