Hạ Vị Sương, Tang Lộ và Mễ Nhạc Nhạc kéo một xe đồ trở về, được Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang nhiệt liệt hoan nghênh. Nhờ sự ủng hộ của Hạ Tình Tuyết, cả bọn cuối cùng cũng có thể bù đắp cho cái lưỡi một chút.
Tối, Mễ Nhạc Nhạc chôn ba củ khoai lang dưới bếp lò. Bạch Thiến cắt chân giò hun khói hấp bánh. Hạ Vị Sương đan đồ mới cho Tang Lộ. Ngụy Vân Lang giúp Thành Mẫn cho chuột ăn.
Ăn uống no nê xong, cả bọn không có bao nhiêu hoạt động giải trí bèn lục tục đi ngủ.
Hạ Vị Sương nằm trên giường, Tang Lộ nằm bên chân. Tang Lộ trông thì vô cùng im ắng, không hề cử động nhưng Hạ Vị Sương lại nghe thấy một số những cái râu không an phận đang bò lung tung. Cô vươn tay lên đỉnh đầu bắt lấy, túm được hai cọng râu thịt vừa lạnh vừa trơn, kéo một chút. Tang Lộ vội rụt trở về.
Chị hệt như con mèo đang chán chết, vừa bắt được cơ hội là lập tức giở trò.
“Gần đây chị hoạt bát nhỉ?” Hạ Vị Sương dùng đầu gối huýt huýt Tang Lộ.
“Có sao?” Tang Lộ không nghĩ thế, chỉ một mực ôm lấy cẳng chân Hạ Vị Sương để sưởi ấm cho mình.
Hạ Vị Sương vội rụt chân lại, nằm nghiêng, kéo chăn đắp kín: “Chị tự chơi đi. Em mệt rồi, muốn ngủ.”
Tang Lộ lại bình thản mà chậm rãi hỏi: “Có thể chơi em được không?”
Hạ Vị Sương: “...”
Tang Lộ: “Được không?”
Hạ Vị Sương vươn tay chỉ ra cửa: “Chị muốn ra ngoài không?”
Tang Lộ câm miệng.
Thanh tịnh rồi, Hạ Vị Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997294/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.