Trong quá trình nói chuyện với Cố Mẫn Chi, Hạ Vị Sương vẫn không ngừng suy nghĩ xem nên giải quyết tình cảnh nguy khốn trước mắt thế nào. Nhưng rõ ràng, có con tin mèo nằm trong tay đối phương, mấy người Hạ Vị Sương trước sau vẫn bị ép ở thế yếu.
Hạ Vị Sương vẫn không biểu hiện gì ra mặt mà tiếp tục nói chuyện với Cố Mẫn Chi: “Cô đã làm gì nó? Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không biết người đến là cô. Đề phòng người ngoài là chuyện hết sức bình thường.”
Cố Mẫn Chi nhún vai: “Tôi cũng đâu làm gì. Hạ Vị Sương, ngửa cổ nói chuyện với cô thật sự rất mệt đó. Cô xuống dưới nói đi.”
Hạ Vị Sương: “… Cố Mẫn Chi, nếu cô rảnh quá thì thả mèo ra rồi đi mau đi.”
Cố Mẫn Chi hình như đã đùa bỡn đủ, bèn cười lạnh nói: “Tôi không làm thì sao? Hạ Vị Sương, cô cho rằng tôi cực cực khổ khổ đến đây chuyến này thật sự là vì cô à? Giao Tang Lộ ra đây!”
Quả nhiên là đến vì Tang Lộ.
Trái tim Hạ Vị Sương chùng xuống. Cô lùi về sau phía vách tường một chút, khẽ nói với mấy người Bạch Thiến: “Cô ta không phải người chịu dàn hòa, mọi người lặng lẽ rời đi từ đường sau khách sạn đi. Nếu thật sự không được thì tìm chỗ nào nấp trước. Nhiều phòng như thế, chưa chắc cô ta đã đủ kiên nhẫn xem xét từng nơi. Chị Thiến, chị đừng lo, em sẽ cứu Cục Than về.”
Giờ là lúc nói cái này sao? Bạch Thiến liếc Hạ Vị Sương một cái, song cũng biết hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997252/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.