Câu hỏi quá mức đột nhiên khiến đầu óc Tang Lộ có phần không theo kịp. Vốn chuyện thấu hiểu những tư duy và tình cảm của người bình thường đã khó với cô, thế nên rất nhiều vấn đề, Tang Lộ chỉ có thể lí giải theo nghĩa đen lồ lộ trên mặt chữ, hoặc là lục lọi ra từ ký ức những câu trả lời trước kia của mình để mà học tập, bắt chước theo.
Cô đáp: “Buồn ngủ.”
Hạ Vị Sương lại không phải muốn hỏi cái này, bèn nói tiếp: “Ý em không phải vậy.”
Tang Lộ ráng nhướn mắt: “?”
Hạ Vị Sương nhìn Tang Lộ với tâm trạng hết sức phức tạp. Cô vươn ngón tay giúp chị căng mí mắt lên, hòng kiếm tìm một chút tình cảm mềm mại, nhân tính hóa trong đó.
Thu hoạch rất ít, nhưng Hạ Vị Sương cũng không hiểu mình bị làm sao mà lại chẳng hề thấy thất vọng. Tay cô chuyển qua ngực Tang Lộ, lòng bàn tay vẫn chưa có xúc cảm ấm áp và nhịp tim đều đặn mà người bình thường nên có. Chị như ánh trăng hút nước khiến triều dâng, im lặng mà thần bí.
“Trong lòng chị, có cảm giác thế nào?” Hạ Vị Sương hỏi, “Hiện tại, chị muốn gì?”
Tang Lộ trở tay nắm lấy ngón tay Hạ Vị Sương, đáp mà không hề do dự: “Em.”
Hạ Vị Sương cong cong khóe môi, nói: “Chị nói để em dạy chị hiểu được tình cảm. Vậy chị nói xem, giờ chị đã hiểu được bao nhiêu rồi?”
Tang Lộ ngơ ngác: “…”
Làm sao mà cô hiểu được mấy thứ này? Cô thậm chí còn không rõ cái mà hiện tại mình "hiểu" rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997249/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.