Hạ Vị Sương kéo cái chăn trên chiếc giường bên kia sang quấn quanh người. Chăn lạnh toát, khiến cô cóng đến mức cơn buồn ngủ nháy mắt đã chạy biến. Hạ Vị Sương mở đèn bàn, đi xốc chăn của Tang Lộ, thế mà lại xốc không lên.
Tang Lộ túm chặt chăn, rúc trong ổ, sừng sững như núi, hết sức vô tội, khiến Hạ Vị Sương tức nổ đom đóm. Cũng không biết người này tỉnh lại lúc nào mà mò sang đây. Hạ Vị Sương quay đầu, thấy cửa sổ giờ đã mở, gió lạnh đang lùa vào phòng. Cô vội đi đóng cửa, cũng không quản Tang Lộ nữa. Kêu chị thì hệt như không nghe thấy, đẩy cũng đẩy không nổi.
Thôi, cái giường đấy nhường cho Tang Lộ vậy. Cô đi ngủ giường khác!
Lại một lần nữa, Hạ Vị Sương chui vào ổ chăn lạnh lẽo, cuộn hai chân, lát sau mới cảm nhận được chút hơi ấm. Cô nhắm mắt lim dim, đến khi sắp vào giấc… ối, lạnh quá!
Hạ Vị Sương bị lạnh đến giật mình, choàng mở mắt, quấn chăn xoay một vòng, tức giận nói với cái người lại đến cướp đoạt ổ chăn của mình lần thứ hai: “Tang Lộ! Chị làm cái gì vậy?!”
Tang Lộ cố ngọ nguậy, nhích người, chiếm cứ mảnh đất nhỏ ấm áp của Hạ Vị Sương, lại còn nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn vươn tay mò mẫm chỗ của Hạ Vị Sương theo bản năng. Hạ Vị Sương hé miệng, tức giận đến nói không nên lời. Cô vươn tay lay Tang Lộ, lại bị Tang Lộ nắm lấy tay, kéo vào lòng.
Tang Lộ còn bọc chăn, mà trên người Hạ Vị Sương cũng quấn chặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997247/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.