Chương trước
Chương sau
Nguyên một con người máu me be bét đột nhiên xuất hiện trước mặt, dù là ai cũng phải giật thót. May mà tố chất tâm lý của Hạ Vị Sương sau khi được Tang Lộ trui rèn biết bao lần giờ đã đạt tiêu chuẩn, thế nên mới nhịn được mà không lãng phí thời gian… Thoạt trông người này bị thương khá nặng, như thể sẽ về chầu ông bà ngay giây tiếp theo. Hạ Vị Sương không kịp hỏi nhiều, vội mở đèn pin kiểm tra thương tích cho người nằm trên ban công, đồng thời cũng sai Tang Lộ đi lấy hòm thuốc.
Đó là một phụ nữ trung niên, nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, vẫn còn thở và mạch đập. Đa phần vết máu trên người cô ta chảy ra từ đầu, vai lưng và cánh tay.
Hạ Vị Sương dùng vải cột chặt cánh tay cô ta để cầm máu trước, sau đó đè lên miệng vết thương trên đầu, nói với Tang Lộ: “Đi gọi Ngụy Vân Lang đến.”
Tang Lộ không rời khỏi ban công mà ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Vị Sương, nhìn cô chăm sóc người bị thương như đang tò mò hóng chuyện, chỉ vươn một cái râu sau lưng đi mở cửa phòng Ngụy Vân Lang.
Ngụy Vân Lang bị túm qua cũng sợ đến ngây người:
“Sao vậy? Có người xâm nhập à?!”
“Không phải.” Hạ Vị Sương thoáng nghẹn lời. Nhưng trong thời gian chờ đợi, cô ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể đả kích lòng nhiệt tình cứu người của Tang Lộ, thế nên cô nói: “Là Tang Lộ cứu về.”
Cũng không biết đang yên lành, Tang Lộ lại đột nhiên mang một người về là muốn làm gì, trông chị lại chẳng mấy quan tâm. Nhưng dù sao đây cũng là bước đột phá hiếm thấy của Tang Lộ. Nếu đã nói sẽ thử tin tưởng chị… Hạ Vị Sương cố gắng nghĩ Tang Lộ theo hướng tích cực.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là sau khi tiếp xúc với đồng loại là gã có cánh kia, Tang Lộ đã bị kích thích phần nào, từ đó tìm lại được một chút nhân tính.
Tóm lại, đối với Tang Lộ mà nói thì cứu người là chuyện tốt, đáng được khích lệ.
Hạ Vị Sương bèn nói với Tang Lộ một câu: “Làm tốt lắm.”
Tang Lộ từ từ mở to hai mắt, khóe miệng vểnh cao. Cô dùng ngón tay chống lên huyệt Thái Dương, thầm nghĩ mình đúng là quá thông minh sáng suốt!
Cơ mà tiếc là ngoài Hạ Vị Sương và Tang Lộ ra thì cảm giác của những người còn lại đối với chuyện này đều là hoảng sợ nhiều hơn mừng rỡ. Suy cho cùng thì Tang Lộ… khụ, ai biết cũng hiểu.
Hạ Vị Sương và Ngụy Vân Lang xử lí sơ bộ vết thương của người nọ. Những chỗ khác thì không sao, nhưng cánh tay không thể cột chặt mãi được, rất dễ hoại tử. Nhưng vết thương đó thì quá sâu, không thể cầm máu.
Đang lúc hai người định thử dùng tóc và kim đã khử trùng khâu vết thương cho nạn nhân thì Mễ Nhạc Nhạc xuất hiện.
Cũng không biết cô nhóc bị đánh thức từ bao giờ, tay cầm một chai Sprite bằng thủy tinh có chứa non nửa nước, nói đây là do em tích góp dần, sau đó đổ một chút lên vết thương của người phụ nữ.
Máu cuối cùng đã ngừng, Hạ Vị Sương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bằng điều kiện chữa trị đơn sơ hiện tại thì nếu không thể cầm máu, người này hẳn đã nắm chắc cái chết.
“Vất vả cho Nhạc Nhạc rồi.” Hạ Vị Sương xoa xoa cái đầu nhỏ của Nhạc Nhạc.
Một cái đầu to lặng lẽ chen ngang, đẩy cái đầu nhỏ của Mễ Nhạc Nhạc đi. Tay Hạ Vị Sương giơ giữa không trung, chưa kịp rút về, cứ thế bị Tang Lộ chủ động cọ cọ.
Cô vừa tức giận vừa buồn cười, bèn liếc Tang Lộ một cái rồi vỗ đầu đối phương. Vẻ mặt Tang Lộ vẫn thế, cứ như chẳng hề để ý rằng Hạ Vị Sương “yêu quý” mình có hơi mạnh tay.
Đêm nay tạm thời đưa người phụ nữ trung niên này qua chỗ Ngụy Vân Lang chăm sóc, cho cô ta uống thuốc giảm đau và hạ sốt. Chờ đến khi cô ta tỉnh lại, nếu lẻ loi một mình, không có bạn đồng hành thì để cô ta sang tòa nhà phụ làm bạn với mấy người thiếu ngón bên kia.
Xử lí xong đâu đấy, người đi hết rồi, Hạ Vị Sương mới có thời gian rảnh để hỏi xem Tang Lộ nhặt người ta về từ chỗ nào.
Hạ Vị Sương đang lau dọn vết máu dính trên mặt sàn. Tang Lộ thì ngồi trên ban công, lắc lư theo gió: “Từ dưới xe.”
Xe của người kia bị lật, trong xe chỉ có mỗi một người sống sót ấy. Xác sống đang rượt theo xe, mà cô ta thì bị đè bên dưới, không thoát ra được. Tang Lộ bèn thuận tay túm người ta ra mang về. Trên đường đi, không biết là bị gió lạnh thổi hay bị say sóng bởi tốc độ cao, tóm lại là về đến nơi thì người nọ đã bất tỉnh.
Tang Lộ vô tội nhún vai.
Thôi, dù gì thì có lòng cứu người là tốt rồi, kết quả cũng tốt, quá trình hơi thô bạo chỉ là khuyết điểm bé thôi. Khuyết điểm không thể át được ưu điểm. Hạ Vị Sương giật giật khóe miệng, kiên nhẫn nói cho Tang Lộ, rằng sau này có thể nhẹ nhàng với người ta hơn một chút.
Sau đó, Hạ Vị Sương cho rằng chuyện đến đây là kết thúc. Tang Lộ tiện tay cứu một người trên đường về nhà thôi, sao có thể trùng hợp đến mức ngày nào cũng gặp được người bị thương cơ chứ?
Nhưng sự thật nói cho Hạ Vị Sương biết, rằng đôi khi trùng hợp là do có người tạo ra.
Tang Lộ lại mang về người thứ hai, thứ ba, thứ tư,… lần nào cũng là đi cùng gã có cánh. Hơn nữa, càng ngày hắn càng đến gần khách sạn hơn.
Điều đó như thể hiện rằng quan hệ của Tang Lộ và gã có cánh kia cũng ngày một thân thiết. Hạ Vị Sương biết mình không nên nghĩ quá nhiều, song cô vẫn thấy mâu thuẫn một cách khó hiểu. Ngay cả việc Tang Lộ mang người trở về cũng khiến Hạ Vị Sương phải suy ngẫm nhiều.
Là chính bản thân Tang Lộ muốn cứu người hay là bị ảnh hưởng bởi gã có cánh?
Mãi đến khi một cô nàng học sinh cao trung được cứu về, sau đó mếu máo hỏi ‘bà chị kính mến à, chị có thể mang anh bạn trai tuy không bị ngoại thương nhưng tâm hồn cũng đã vỡ nát của em về chung được không, hoặc là đưa em trở về chỗ đó?’, Hạ Vị Sương không nhịn được nữa. Cô bảo cô nàng học sinh kia đi nghỉ ngơi trước, sau đó đóng cửa lại, hỏi: “Rốt cuộc chị muốn làm cái gì?”
Tang Lộ cười tủm tỉm nói: “Sương Sương thích, đưa cho Sương Sương!”
Hạ Vị Sương: “…???”
Nhưng nói xong thì Tang Lộ lại đột nhiên ngậm chặt miệng. Bởi vì sau lần đầu tiên mang người về được khen, cô đã tiếp tục đi thỉnh giáo Bạch Thiến. Bạch Thiến đưa ra kiến nghị rằng đừng nên nói thẳng mục đích ra, bằng không có thể sẽ tạo nên áp lực mới.
Hạ Vị Sương thật sự cạn lời: “Em thích cái gì? Em thích người à?”
Tang Lộ vỗ vỗ ngực, liếm môi dưới: “Thích chị!”
Hạ Vị Sương: “…”
Thật sự không thể nào bắt sóng với cái người này được. Hạ Vị Sương lười quản Tang Lộ, chỉ nói: “Cứu người thì cứu cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Lần sau còn có trường hợp giống thế này nữa thì chị hỏi xem suy nghĩ của người ta trước, được không? Nếu đã mang người ta về thì phải có trách nhiệm, mang luôn cả bạn của họ về cùng.”
Tang Lộ làm dấu OK, được voi đòi tiên nói: “Sương Sương cũng phải càng thích chị hơn nữa.”
“Duyệt.”

Hạ Vị Sương lên sân thượng tưới nước cho rau quả đang trồng. Giờ là cuối tháng Chín, đầu tháng Mười, mấy người các cô trồng củ cải, hành lá, rau xà lách, rau cần, cải trắng và hành tây. Lần đầu trồng rau còn chưa thuần thục, nhưng nhờ sự chỉ dẫn từ kết tinh trí tuệ của người đi trước, tin chắc thành quả nhất định sẽ khả quan.
Số bắp, lúa mì, bo bo và đậu nành kia cũng trồng một ít. Hiện tại không đúng mùa, cũng không có kinh nghiệm trồng trọt nên các cô hạn chế những món rau non, cũng không định sẽ xay thành bột mì hay giữ hạt lại làm giống.
Trên sân thượng, mấy chú mèo đang lười biếng phơi nắng, thoạt trông hết sức thoải mái, thích ý. Nhưng đột nhiên, chúng nó đồng loạt nhảy dựng lên, sau đó chạy thẳng xuống lầu mà chẳng hề ngoái đầu.
Hạ Vị Sương ngẩng mặt nhìn lên, lại thấy gã có cánh.
Thật là…
Lần này gã có cánh thế mà lại bạo dạn đáp xuống sân thượng, chào Hạ Vị Sương.
“Anh đến tìm Tang Lộ à?”
“Không, tôi đến tìm mọi người.” Gã có cánh cười xấu hổ, nói, “Tôi muốn kết bạn với mọi người.”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi tên Hạ Vị Sương. Lại nói, vẫn chưa biết tên anh?”
Gã có cánh đáp: “Tôi tên Lưu Khải Dần.” Rồi hắn tiến lên một bước, thoạt trông như muốn đến gần Hạ Vị Sương hơn một chút.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên một giọng nói dào dạt nhiệt tình: “Ô, chẳng phải người anh em có cánh đây sao? Lại gặp nhau nữa rồi, khéo ghê!”
Là Ngụy Vân Lang.
Ngụy Vân Lang phát hiện bầy mèo kích động, thấy lạ nên lên xem, đúng lúc thấy Lưu Khải Dần đang muốn tiếp cận Hạ Vị Sương. Cậu ta bước đến bên cạnh Hạ Vị Sương, lén bắn cho cô một ánh mắt: An toàn?
Hạ Vị Sương khẽ gật đầu.
Sau khi phát hiện gã có cánh này càng lúc càng thân cận với Tang Lộ, Hạ Vị Sương đã từng thử tiên tri với hắn là điều kiện, nhìn thử xem mọi người có gặp phải nguy hiểm gì đến từ gã này hay không. Nếu dị năng của cô không biến mất, vậy thì hẳn là gã có cánh sẽ không làm hại đến mọi người. Cho nên, nghiêm túc mà nói thì Hạ Vị Sương hẳn nên tin tưởng Lưu Khải Dần hơn một chút mới đúng. Thế nhưng, trực giác trong lòng khiến cô cảm thấy có hơi mâu thuẫn về người này.
Ngụy Vân Lang không biết suy nghĩ của Hạ Vị Sương. Nếu đã xác định người này an toàn thì cậu ta cũng dang tay hân hoan chào đón.
Gương mặt non choẹt trông phúc hậu mà vô hại của Ngụy Vân Lang khi nở nụ cười xán lạn, nhiệt tình thì có khả năng đánh lừa rất cao. Cộng thêm cậu ta mở miệng ngậm miệng đều là người anh em, cứ năm ba câu lại bạn bè, chẳng mấy chốc đã moi ra hết gốc gác của Lưu Khải Dần.
Lời Lưu Khải Dần nói hôm nay không khác những gì trước đó hắn đã nói, không tìm ra sơ hở. Dưới sự dẫn dắt của Ngụy Vân Lang, hắn dần nhớ ra sở thích của mình lúc còn sống, cũng trình bày hết sức rõ ràng.
Ngụy Vân Lang lặng lẽ gật gật đầu với Hạ Vị Sương, ý bảo Lưu Khải Dần hẳn là không nói dối. Trông hắn như là thật lòng muốn kết bạn.
Có điều… kết bạn với mấy con người là phụ thôi, chính yếu vẫn là Tang Lộ.
Hạ Vị Sương cụp mắt nghĩ ngợi, sau đó ngồi xuống đối diện Lưu Khải Dần, định hỏi xem cảm giác sống lại sau khi chết của hắn là thế nào, mấy ngày nay Tang Lộ cùng hắn ra ngoài đều làm những gì. Nhưng Lưu Khải Dần còn nóng ruột hơn cả cô. Đôi cánh sau lưng hắn phản xạ lại vầng sáng sặc sỡ đủ màu, ở phần lưng còn có mấy lớp cánh côn trùng mỏng mảnh, nửa trong suốt xếp chồng lên nhau. Lúc này, chúng đang kích động mà rung với tần số cao, phát ra những tiếng vo ve rất khẽ.
“Tang Lộ thích cái gì?”
Giọng Lưu Khải Dần hòa cùng tiếng vo ve, nghe có vẻ không còn yếu ớt, thẹn thùng như trước nữa. Như thú dữ ẩn nấp không kiềm được mà để lộ vuốt sắc vì quá kích động.
Tiếng động ấy ồn ào khiến Hạ Vị Sương cảm thấy choáng váng đầu, lại thêm ráng màu tươi đẹp mà quỷ quyệt cứ lập lòe quanh người Lưu Khải Dần. Trong khoảnh khắc, Hạ Vị Sương cho rằng mình lại sinh ra ảo giác.
Nếu không thì vì sao cô lại thấy hình ảnh trước mắt có phần mơ hồ, vặn vẹo cơ chứ?
Hạ Vị Sương không hề suy nghĩ, suýt chút nữa đã bật thốt lên câu ‘Tang Lộ thích tôi’. Song, lời lên đến miệng lại bị cô ghìm lại. Cô giơ tay nhéo phần giữa mày, nói: “Chị ấy thích tinh thạch, ăn được.”
Ngụy Vân Lang cười sang sảng, nói: “Đúng thế. Chị ấy còn thích bọn tôi nữa. Có Tang Lộ rất an tâm.”
Hạ Vị Sương: “…”
Hạ Vị Sương giẫm mạnh lên mũi chân Ngụy Vân Lang dưới bàn. Ngụy Vân Lang bật ngồi thẳng dậy, cười nói: “Ai da má ơi, nắng cuối thu độc ghê, phơi lâu suýt chút nữa là bị cảm nắng rồi.”
Hạ Vị Sương bình tĩnh đứng dậy, nói: “Đừng ngồi đơ ở đây nữa. Ngụy Vân Lang, chúng ta xuống lầu ngâm bình trà lạnh uống. À đúng rồi, Lưu Khải Dần, anh còn chuyện gì nữa không?”
Lưu Khải Dần khảy khảy ngón tay, đáp: “Không, không có gì nữa.”
“Vậy bọn tôi đi xuống trước.”
“Khoan đã!”
“Hửm?”
Lưu Khải Dần thoáng ngượng ngùng xin lỗi: “Tôi vẫn chưa thể khống chế được hoàn toàn năng lực của bản thân, đôi khi kích động lên là sẽ muốn bay mấy vòng, đã khiến mọi người sợ rồi đúng không?”
“Không có gì, bình thường.” Hạ Vị Sương cười cười, nói, “Có Tang Lộ nên bọn tôi cũng quen hết rồi.”
Lưu Khải Dần ấp a ấp úng nói: “Tôi muốn ở gần mọi người một chút, có rảnh thì tâm sự với nhau, được chứ?”
Hạ Vị Sương không trả lời ngay mà đẩy qua cho Tang Lộ: “Cái này anh phải hỏi Tang Lộ. Nếu chị ấy không đồng ý thì bọn tôi cũng đành chịu.”
“Được!” Lưu Khải Dần có vẻ rất vui.
Bước xuống sân thượng, nhìn bóng Lưu Khải Dần bay xa, Ngụy Vân Lang gõ gõ đầu: “Chị xác định hắn ta an toàn sao?”
Hạ Vị Sương nói: “Hiện tại thì dị năng của chị vẫn chưa sai lần nào, quả thật là không nhìn thấy hình ảnh hắn làm hại chúng ta. Có điều… chị cứ thấy hắn quái quái. Tóm lại tạm thời đừng lơ là cảnh giác.”
“Hiểu rồi.”
Rẽ ngang, lại thấy trên cửa sổ kính cuối hành lang có một người đang nằm bò, trong tay còn túm một người khác.
Là Tang Lộ.
Như một con nhện khổng lồ vắt vẻo trên cửa kính, Tang Lộ chậm rãi cúi đầu, cơ thể trượt xuống một chút rồi nhảy vào hành lang, nhân tiện túm luôn cậu trai học sinh cao trung đang bị xúc tu quấn chặt vào theo.
Tội thằng bé bị quấn kín mít, treo giữa không trung, thiếu chút nữa đã bị hù chết, còn không là ngộp chết.
Đây chính là cậu bạn trai của cô nàng học sinh cao trung bị thương trước đó. Hạ Vị Sương kể tình huống cho Ngụy Vân Lang, để cậu ta đưa đứa nhỏ này đi bầu bạn với người yêu.
Còn Tang Lộ thì hãy còn đang hoạt động gân cốt trong hành lang. Dựa vào độ cao, vị trí trên cửa sổ vừa rồi cùng với hướng nhìn của Tang Lộ… Hạ Vị Sương bất chợt vỡ lẽ, nhận ra điều gì đó.
“Ban nãy chị đã theo dõi bọn em đúng không?”
Tang Lộ nở nụ cười xán lạn với Hạ Vị Sương, thừa nhận.
Hạ Vị Sương lạnh lùng liếc xéo một cái, sau đó bước vào phòng, trở tay đóng cửa, không chờ Tang Lộ.
Tang Lộ đầy mặt hỏi chấm, không hiểu vì sao mang cậu học sinh kia về rồi mà Hạ Vị Sương lại không vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.