Trong buổi đêm yên ắng này, có tất cả ba tiếng súng đã vang lên.
Ngọn lửa nóng rực thiêu cháy trong lò lớn, đốt ra cái mùi gay mũi. Sau đó, cửa phòng nồi hơi lại khép, khóa chặt tất cả những chuyện đã xảy ra bên trong, không để người ngoài nào biết.
Đêm đã khuya, cả bọn xử lí thi thể và cất xe xong thì cũng ai về phòng nấy nghỉ ngơi, không có tâm trạng làm thêm chuyện gì khác. Ống nước dùng chữa cháy được gắn một cái vòi ở đầu, bình thường quẳng trong hành lang. Ai muốn dùng thì kéo vào phòng, xả nước, dùng xong trả lại hành lang.
Tang Lộ khịt mũi ngửi tới ngửi lui trong phòng, vứt hết những gì đã bị người khác chạm vào. Hạ Vị Sương cũng không biết cái tật ấy là ở đâu ra, cứ mặc Tang Lộ làm càn trong phòng khách. Đến khi Tang Lộ muốn chạm vào đồ đạc trong phòng cô, Hạ Vị Sương mới giơ tay cản lại: “Không cần đâu.”
Chỉ là một chậu hoa bị véo lá cây một chút, tại sao phải vứt bỏ chỉ vì nó từng bị người khác chạm vào? Chậu hoa đâu có lỗi.
Tang Lộ lúc này lại ngoan ngoãn. Những chuyện không phải đặc biệt quan trọng thế này, trước giờ cô rất nghe lời Hạ Vị Sương. Huống hồ, cô nhớ ra một chuyện càng quan trọng hơn, đó là Hạ Vị Sương thân là con người, tối nay còn chưa ăn gì.
Tang Lộ bưng đồ ăn đến, đặt trước mặt Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương cầm lấy, đưa lên miệng, lại thật sự ăn không vô. Tang Lộ thoáng nghi hoặc: “Không ăn sao?”
Quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997240/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.