Thu dọn đồ đạc xong, hai người thay đồ bảo hộ mới, mang theo vũ khí, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Để đảm bảo an toàn thì ngoài Cục Than ra, đám mèo còn lại được cho giải tán. Cục Than biến nhỏ cỡ một con mèo bình thường, đảo vòng quanh chân hai người, dường như không hiểu lắm vì sao ở đây đang êm mà lại phải đi. Nó tuy thông minh, có thể nghe hiểu tiếng người nhưng vẫn chỉ là một chú mèo con ngây ngô, không thể hiểu được những điều quá lắt léo.
Nhưng Bạch Thiến và Hạ Vị Sương nói phải đi, nó sẽ lập tức ngoan ngoãn đi theo, dùng thân mình cọ cọ, mềm mại làm nũng. Tuy nhiên, khi gặp phải nguy hiểm, nó cũng sẽ hóa thân thành mãnh thú bảo hộ sự an toàn cho chủ nhân. Đương nhiên, có lẽ trong mắt nó, nó mới chính là chủ nhân.
Khi hai người xách ba lô ra ngoài thì trên lầu hình như có động tĩnh gì đó rất lạ, không giống do xác sống gây ra. Từ khi vào khu nhà này đến giờ, các cô chưa từng phát hiện dấu hiệu sinh hoạt của người sống. Có lẽ là do những người sống sót ở tiểu khu này đều đi theo đội cứu viện cả rồi. Hai người đã từng nghĩ thế. Có điều giờ xem ra cũng không hẳn là đi hết toàn bộ.
“Đi thôi, đừng để đêm dài lắm mộng.” Bạch Thiến nói.
“Vâng.”
Trời quá nóng, tuy giờ đã xế chiều nhưng mặc đồ bảo hộ vào lại chẳng khác nào quay trở lại thời điểm giữa trưa oi bức nhất. Hai người ai nấy cầm vũ khí, chạy xuống lầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997221/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.