Vui?
Hạ Vị Sương không biết mình mất bao lâu mới có thể ghép được những từ Tang Lộ nói ra thành câu để mà hiểu ý nghĩa. Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Lộ đang cong chân ngồi xổm trước mặt mình. Hạ Vị Sương phát hiện Tang Lộ hôm nay ngoại trừ nói chuyện ngày càng lưu loát thì dường như không hề khác biệt với Tang Lộ ở giây phút các cô mới gặp lại. Chị vẫn nhìn cô bằng một ánh mắt đầy xem xét và khát vọng. Đồng thời, Hạ Vị Sương còn thấy được ẩn sau nụ cười tươi đẹp nhưng cứng đờ kia là sự mỏng lạnh cùng xa cách.
Các cô như người của hai thế giới, bởi vì thảm họa này mà tương ngộ lẫn nhau. Hạ Vị Sương thân là một người thường, lại vọng tưởng muốn kéo Tang Lộ về thế giới của mình. Giọng cô có phần trầm thấp, mang theo một sự run rẩy mà chính cô cũng không thể nói rõ: “Vui? Đúng… Đúng, chị đã cứu em. Cái này em vui… Nhưng mà… nhưng mà…”
Hạ Vị Sương vươn tay bắt lấy bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn cùng một lọn tóc dài của Tang Lộ. Cô muốn giải thích với chị, muốn cho chị hiểu: “Nhưng mà con người không phải chỉ quan tâm mỗi một chuyện. Tang Lộ, chị cũng thấy rồi đó, có người vô tội chết trước mặt chúng ta. Đây vốn là chuyện có thể tránh được, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra. Cô ta đã chết… Còn thi thể này nữa, kiểu này… kiểu này… Ọe…”
Cô vừa nhìn thi thể thê thảm của Dương Đại Quân đã cảm thấy ghê tởm muốn mửa ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997183/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.