Chương trước
Chương sau
Hạ Vị Sương hoàn toàn dựa vào phỏng đoán cùng trực giác của bản thân mà nằm thẳng trên giường, nắm tinh thạch áp lên trán, giữ nhịp thở đều, khiến bản thân tiến vào một trạng thái bình tĩnh, thả lỏng, hay còn gọi là minh tưởng.
Hạ Tình Tuyết kéo tay Mễ Nhạc Nhạc, nhón chân rón rén ra ngoài, để không quấy rầy chị họ thực hành.
Lúc này, phòng số 304 chỉ còn hai người Hạ Vị Sương cùng Tang Lộ. Hạ Vị Sương khép mắt, loại bỏ hết tạp niệm, cố gắng cảm thụ viên tinh thạch nho nhỏ áp trên mi tâm. Đây là một quá trình dài lâu, khó khăn. Con người thật sự có thể thông qua tình thần vô hình mà tiến hành giao tiếp sao? Trước kia Hạ Vị Sương không tin, nhưng hiện tại, chẳng biết có phải vì những dị biến xảy ra liên tục từ sau khi thảm họa xác sống bùng nổ hay không mà quan niệm ăn sâu bén rễ của cô cũng dần thay đổi. Cô như thật sự có thể cảm nhận được sức mạnh từ tinh thần.
Dần dần, Hạ Vị Sương tiến vào một trạng thái kì diệu. Dường như có mối liên hệ vô hình đã xuất hiện giữa cô và viên tinh thạch. Hạ Vị Sương cảm giác mình tựa bị ngưng kết thành một thân thể hoàn chỉnh nhưng có kích thước vô cùng bé nhỏ. Giờ khắc này, cô như đã nhận ra nơi chốn của “linh hồn”.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã thoát khỏi trạng thái huyền diệu khó giải thích ấy, thay vào đó là một loại cảm xúc càng rõ ràng hơn về tinh thạch. Cô cảm nhận được trong tinh thạch có một vùng năng lượng ngưng tụ, chỉ trong gang tấc.
Hạ Vị Sương khó ngăn được mình nảy sinh dục vọng “muốn”, đồng thời cũng nỗ lực kéo dài tinh thần của bản thân. Sau đó, cô thế mà lại thật sự thu được nguồn năng lượng trong tinh thạch về tinh thần mình!
Lập tức, một dòng nước trong trẻo gột rửa đại não Hạ Vị Sương, thoải mái mà tươi đẹp, dường như vừa cắn phải thuốc kích thích, phấn chấn cả người, lại như linh hồn vừa được đi spa một chuyến, lâng lâng trong mây.
Nhưng quá trình ấy không chỉ mang lại toàn thứ tốt. Một ý nghĩ bạo ngược khiến người ta nôn nóng cũng ập đến cùng lúc, khiến lòng Hạ Vị Sương dâng lên một mong muốn phá hoại. Hạ Vị Sương biết ý nghĩ ấy không xuất phát từ chính bản thân cô mà là đến từ chủ nhân vốn dĩ của viên tinh thạch. Cô tĩnh tâm, ngưng thần, chậm rãi kéo trạng thái của mình từ hư vô về với thực tại. Đợi đến khi mong muốn phá hoại ấy tan đi, Hạ Vị Sương cũng từ từ thoát khỏi trạng thái kì dị mà mở mắt.
Vừa mở mắt đã đối diện thẳng với nụ cười của Tang Lộ. Ngay phía trên, mặt kề mặt, tròng mắt tím thẫm đột nhiên đưa sang hai bên, nhìn cô thật sâu.
Hạ Vị Sương ngưng thở, hoảng sợ: “Tang Lộ!”
Thấy Hạ Vị Sương tỉnh, Tang Lộ cũng dần dần nhổm người rời xa một chút. Cô ngồi bên mép giường, lại không hẳn chỉ là ngồi bên mép giường. Vặn vẹo tứ chi đối với cô mà nói đơn giản như ăn cơm, uống nước. Vì thế, kéo dài phần eo, khiến thân thể mình có thể dần bao lấy Hạ Vị Sương cũng là một chuyện khá đơn giản.
Tang Lộ còn nhớ như thế không hợp với hình thái bình thường cho lắm, thế nên cô chậm rãi rụt về, ngồi dậy, chuẩn bị làm người bình thường.
Nhưng đột nhiên, Hạ Vị Sương lại vươn đôi cánh tay câu lấy cổ đối phương. Thế nên, Tang Lộ cũng ngưng lại, không cử động nữa.
Hạ Vị Sương vươn tay phải chạm vào gương mặt Tang Lộ, chạm vào nốt ruồi nho nhỏ dưới đuôi mắt trái của chị, lại đưa ngón út quấn lấy lọn tóc dài rũ bên tai.
“Tang Lộ, gần quá.” Giọng cô lại càng trở nên mềm mại, tựa tơ nhện dính ngấy, nhẹ nhàng sắp theo gió bay đi.
Giây phút này, dẫu chẳng có một lời dư thừa, các cô vẫn tìm lại được sự ăn ý vốn dĩ trong quá khứ.
Rõ ràng là nói gần quá, nhưng hai người vẫn càng lúc càng kề sát nhau. Hạ Vị Sương ngửi được mùi hương gió biển nhà nhạt tỏa ra từ Tang Lộ. Cô nhìn cánh môi đỏ thắm của chị, quyến rũ, ướt át. Nỗi vui sướng trong kí ức bất chợt dâng đầy cõi lòng.
Thật muốn hôn chị.
Đôi mi Hạ Vị Sương khẽ run, hai tròng mắt thoáng ngưng lại. Cô thậm chí còn chủ động vươn cổ, hơi nâng cằm, chờ đợi nụ hôn từ Tang Lộ.
Khi hơi thở của Tang Lộ hoàn toàn bao lấy mình, Hạ Vị Sương cảm nhận được một cơn rùng mình mê đắm, dường như không cách nào thừa nhận. Cô khép mắt lại.
Nhưng mà ngay sau đó… Rầm rầm rầm!
Hạ Vị Sương choàng mở mắt, thiếu chút nữa đã bị hù chết.
“Chị, chị tỉnh chưa? Em nghe thấy trong phòng có động tĩnh. Sao rồi…”
Hạ Vị Sương: “…”
Cảm giác ngượng ngùng nháy mắt chiếm lĩnh toàn bộ đại não. Cô quay đầu tránh đi Tang Lộ theo phản xạ, còn vươn tay đẩy đẩy, lắp bắp nói: “Được… được rồi. Lần sau đi.”
Hạ Vị Sương muốn chui ra khỏi vòng ôm của Tang Lộ, nhưng cô vừa trượt xuống giường thì tay đã bị túm chặt.
Tang Lộ ngồi bên mép giường, không xấu hổ cũng không giận dữ, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Vị Sương, nhìn đến mức Hạ Vị Sương cảm thấy chột dạ: “Tang Lộ, chính sự quan trọng hơn.”
Nhưng đối với Tang Lộ mà nói thì Hạ Vị Sương mới là chính sự của cô. Cô mang theo vẻ kiên định không cho phép chối từ mà kéo Hạ Vị Sương vào lòng mình. Vô số xúc tu vươn dài từ bên dưới làn váy, quấn chặt lấy Hạ Vị Sương trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Tang Lộ nâng mặt Hạ Vị Sương, rồi nói bằng một giọng đặc biệt: “Đừng… từ chối chị.”
Có được em. Chiếm hữu em. Trói buộc em. Quái vật vĩnh viễn luôn trung thành với dục vọng của bản thân.
Cô hôn Hạ Vị Sương, tiến sâu như thế, triền miên như thế. Mãi đến khi Hạ Vị Sương phát ra tiếng nức nở thật khẽ, Tang Lộ mới rời khỏi đôi môi mềm của người trong lòng.
Khóe mắt Hạ Vị Sương ửng đỏ, cánh môi bóng loáng, thở dốc từng hơi. Cô dường như giận dỗi, lại không chỉ là giận dỗi: “Tang Lộ, buông em ra!”
Tang Lộ mỉm cười, rồi lại hôn lên lần nữa khi hơi thở của Hạ Vị Sương dần bình ổn trở lại.
Hạ Vị Sương bất chấp tất cả, hoàn toàn từ bỏ việc chống cự. Cô thậm chí còn chìm ngày một sâu vào niềm vui sướng này. Về sau, Hạ Vị Sương như đã quên đi hết thảy, quên luôn suy nghĩ, suýt chút nữa đã chết chìm trong nụ hôn nồng nhiệt ấy.
Tang Lộ buông cô ra từ lúc nào?
Hạ Vị Sương không nhớ rõ. Khi ý thức tỉnh táo lại thì cô đã mềm nhũn vùi trong lòng Tang Lộ, tay chân yếu ớt, vô lực, ngay cả tiếng thở cũng trở nên yêu kiều lạ thường.
Ngoài phòng, tiếng gõ cửa của Hạ Tình Tuyết càng lúc càng lớn, cô nàng gào khóc đến xé tim gan: “Trời ơi chị ơi là chị ơi, chị làm sao vậy? Chị tỉnh lại đi!”
Hạ Vị Sương: “…”
Cô vừa bất đắc dĩ vừa bực mình mà liếc Tang Lộ một cái, lại đẩy đối phương ra, loạng choang đi về phía cửa, rồi lại vì chân mềm nhũn mà lảo đảo suýt ngã.
Tang Lộ chống má nằm nghiêng trên giường, một cái xúc tu vụt ra đỡ lấy Hạ Vị Sương rồi lại nhanh chóng rụt về.
Hạ Vị Sương bước tới cửa, mở ra. Hạ Tình Tuyết oa một tiếng nhào đến, nhưng rồi sựng lại ngay khi sắp ôm chầm lấy Hạ Vị Sương.
Bởi vì bà chị kính yêu của cô đang yếu ớt tựa vào tường, mặt ửng hồng, miệng sưng đỏ, mắt ướt át, tình ý miên man. Người ế từ bụng mẹ ế ra như Hạ Tình Tuyết cũng chợt nhận ra hình như mình vừa quấy rầy chuyện gì đó.
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ nói: “Kêu lớn tiếng như vậy làm gì!”
Lại nhìn ra sau lưng Hạ Tình Tuyết, đã có một loạt người ló ra hóng chuyện. Hạ Vị Sương lập tức cảm thấy đau đầu, bèn vươn tay kéo vội Hạ Tình Tuyết cùng Mễ Nhạc Nhạc vào phòng.
“Ngại quá, đầu óc em gái tôi không được bình thường lắm!”
Rầm!
Hạ Vị Sương sập mạnh cửa lại.
“Chị.” Hạ Tình Tuyết lí nhí nói, “Thật ra là em lo cho chị, là có ý tốt, chị hiểu mà đúng không?”
Mễ Nhạc Nhạc thở một tiếng dài thượt, lắc lắc đầu.
Hạ Vị Sương vươn tay nắm lấy lỗ tai cô nàng mà lắc lắc: “Lần sau không được ồn ào vậy nữa!”
Hạ Tình Tuyết đương nhiên là vâng vâng vâng, được được được mà đồng thuận hết. Rồi sau đó, khi Hạ Vị Sương quay đi lại hung hăng lườm Tang Lộ: Đều tại bà!
Tang Lộ ngước mắt liếc cô nàng một cái. Hạ Tình Tuyết lập tức chuyển mắt nhìn bâng quơ.
“Nói chuyện chính.” Dường như vừa nãy đã bị hù sợ, Hạ Vị Sương ngồi trên giường Hạ Tình Tuyết, cố ý giữ khoảng cách với Tang Lộ.
“Tinh thạch là có thể hấp thu.” Hạ Vị Sương nói, “Tiểu Tuyết, em lấy ra thêm một ít nữa.”
“Được.” Hạ Tình Tuyết lấy từ không gian ra năm viên tinh thạch.
Hạ Vị Sương nói: “Bình thường khi dùng dị năng xong, chị sẽ cảm thấy tinh thần mệt mỏi, có hơi suy yếu. Sau khi hấp thu tinh thạch thì tinh thần sung túc, vô cùng thoải mái, thậm chí còn cảm giác tinh lực mình đầy đủ hơn trước. Có lẽ thứ này có thể tăng cường dị năng của chúng ta. Tiểu Tuyết, em cũng thử xem.”
Cô nói cho Hạ Tình Tuyết nghe về kinh nghiệm của mình, tính luôn cả mặt tiêu cực, rồi để Hạ Tình Tuyết thử hấp thu một viên.
Mễ Nhạc Nhạc ngồi trên ghế con, hỏi: “Chị, em cũng muốn thử được không?”
Hạ Vị Sương thoáng do dự, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Mễ Nhạc Nhạc, xoa đầu cô nhóc: “Nhạc Nhạc, thứ này không chỉ tăng cường mặt tích cực mà còn có những ảnh hưởng tiêu cực nữa. Loại cảm xúc ấy đối với người lớn mà nói cũng đã rất khó giải quyết. Chị không mong hiện giờ em phải chịu sự tra tấn ấy.”
Em còn quá nhỏ, thể nghiệm loại cảm thụ này sớm rất dễ ảnh hưởng đến tính cách sau này. Thế giới giờ đây đã quá mức khổ sở, người lớn còn không chịu nổi, huống hồ một đứa trẻ. Hạ Vị Sương hy vọng Mễ Nhạc Nhạc có thể vui vẻ hơn một chút, nhẹ nhàng hơn một chút, không cần vì dị năng của bản thân mà gánh chịu quá nhiều áp lực.
“Nhưng mà chị ơi, nếu dị năng của em mạnh lên thì sẽ rất hữu dụng.” Mễ Nhạc Nhạc nghiêm túc nói.
“Nhưng em hiện giờ cũng đã lợi hại lắm rồi.” Hạ Vị Sương cười nói, “Huống hồ, chị mong vĩnh viễn cũng không cần phải dùng đến dị năng của em. Nếu người lớn mà còn không bảo vệ được trẻ em thì thế giới này muốn sụp cứ sụp đi.”
Mễ Nhạc Nhạc cái hiểu cái không. Cô nhóc vươn bàn tay nhỏ, nắm lấy tay Hạ Vị Sương: “Chị, em đi theo chị luôn có được không?”
“Được chứ, chỉ cần em muốn.”
Hạ Vị Sương đưa cho Nhạc Nhạc một chiếc cặp nhỏ: “Đây là phần thưởng vì buổi trưa em đã ăn cơm ngoan.”
Mễ Nhạc Nhạc mở ra nhìn, bên trong đều là những món ăn vặt mà trẻ con thích. Thạch trái cây, chocolate, bánh kem xốp, kẹo sữa, quả hạch, xúc xích cá tuyết,…
Mễ Nhạc Nhạc ôm cặp, mắt dần ửng đỏ, giọng thỏ thẻ: “Cảm ơn chị.”
Rõ ràng, vào thời điểm này, những món ăn vặt ấy đã khiến cô bé cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Cũng chính từ lúc này, em bắt đầu tin tưởng mình sẽ không bị bỏ lại nữa.
Hạ Vị Sương xoa xoa đầu cô nhóc, cười nói: “Hết số này là của em, không cho Tiểu Tuyết. Nếu Tiểu Tuyết đòi, em muốn cho thì hẵng cho, đừng có chiều chị ấy mãi.”
Mễ Nhạc Nhạc gật đầu thật mạnh.
Hạ Tình Tuyết đáng thương còn nằm trên giường trầm tư suy ngẫm, không biết địa vị của mình đã rớt hạng không ngừng.

Hấp thu tinh thạch, bổ sung tinh lực là một chuyện, dị năng của Hạ Vị Sương vẫn chưa thể khống chế được ngay. Nhưng khi hấp thu tinh thạch, cô đã loáng thoáng hiểu được một ít. Nếu là đồ của mình, năng lực thuộc về đại não của mình thì đáng ra không nên mất khống chế hoàn toàn như thế.
Dị năng hiện tại của cô hẳn chỉ là sơ cấp nhất, hoàn toàn xuất phát từ năng lực phản ứng theo bản năng.
Hạ Vị Sương bắt đầu thử khống chế nó. Vật thí nghiệm của cô là Hạ Tình Tuyết và Mễ Nhạc Nhạc.
Tốc độ hấp thu tinh thạch của Hạ Tình Tuyết có hơi chậm, song cũng thành công. Hơn nữa, cảm giác khi cất vào, lấy ra các món đồ cũng càng trở nên thông thuận. Có điều còn chưa vui mừng được bao lâu thì cô nàng đã không thể không chịu đựng ánh mắt hung ác từ Tang Lộ mà nắm lấy tay Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương vô cùng nỗ lực tìm cảm giác. Cô lúc thì kéo tay Hạ Tình Tuyết, lúc lại kéo tay Mễ Nhạc Nhạc, loáng thoáng chạm đến cánh cửa hư ảo nào đó giữa những ý niệm vững chắc.
Tia sáng chợt lóe lên, cô vội vàng bắt lấy, tiếc là vẫn không được.
Bởi vì Tang Lộ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà hất văng tay Hạ Tình Tuyết ra.
“Tang Lộ!” Hạ Vị Sương quay đầu kêu, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Tang Lộ vẫn quyến rũ nằm trên chiếc giường bên kia, hết sức vô tội: “Rõ ràng là em… bắt đầu trước… Tại sao lại nổi giận… với chị?”
Hạ Vị Sương: “… Em giận vì chuyện kia à? Đây là hai chuyện khác nhau có được không?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.