Chương trước
Chương sau
Sau đó Từ Lệ quay sang nhìn Dương Hàn Tuyết đang núp ở sau lưng của Tống Thiên Hàn, với vẻ mặt vô cùng kinh ngạt.

Á Liêu ở phía sau cũng chen vào hỏi: "Đó là mảnh vải hay là cái gì vậy?"

Dương Hàn Tuyết cười nói: "Thì... thì tôi chỉ muốn vào đây để thử cái váy mới mà thôi."

Dương Hàn Tuyết uốn a uốn éo kéo tay của Tống Thiên Hàn thì vô tình phát hiện tay anh đang chảy máu, liền thốt lên.

"Ôi! Anh Thiên Hàn tay anh đang chảy máu kìa!"

Từ Lệ liền quay sang mắng nhiết Trình khả Nhu.

"Cô dám làm hại con tôi hả?"

Trình Khả Nhu lo lắng nhìn anh vẻ mặt vô cùng ấm ức nói:

"Anh Thiên Hàn, cho em xin lỗi! Em không có cố ý làm anh bị thương đau.

Từ Lệ vẫn rất tức giận, "Đủ rồi!"

Thấy mẹ mình tức giận Tống Thiên Hàn liền lên tiếng.

"Mẹ con không sao."

Từ Lệ quay lại nhìn Á Liêu sau lưng mình sai bảo.

"Còn không mau đi lấy hộp thuốc đến đây, nhanh lên!"

Á liêu vội vàng đáp: "Dạ, dạ, dạ. Tôi đi ngay."

Trình Khả Nhu tiến đến gần Tống Thiên Hàn.

"Để em em giúp anh."



Từ Lệ liền kéo Trình Khả Nhu lại. "Cô cứ ở yên đây. Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Trình Khả Nhu vẫn thấy lo lắng cho Tống Thiên Hàn, mà nhìn anh. Nhưng anh lại không nói gì cả, anh lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.

Từ Lệ nhìn Dương Hàn Tuyết ra hiệu, "Đi đi, đi băng bó vết thương đi"

Dương Hàn Tuyết liền đỡ Tống Thiên Hàn rời đi. Đợi bọn họ đều đi hết Từ Lệ ghét bỏ nhìn Trình Khả Nhu mà mắng.

"Cô nghĩ cô là ai, mà lấy kéo đâm người trong nhà của tôi. Chuyện này tôi có thể gọi cảnh sát bắt cô đó."

Trình Khả Nhu: "Nếu vậy thì bác gọi đi. Con cũng đang cần báo với cảnh sát là cô Hàn Tuyết đó, làm chuyện không đứng đắng ở phòng của bạn trai con"

Từ Lệ cảm thấy mình không thể nói lý với Trình Khả Nhu liền cảnh cáo cô.

"Đừng để chuyện này xảy ra một lần nào nữa. Tôi không đồng ý, nếu không tôi sẽ không để yên đâu. Mau ra ngoài đi."

Trình Khả Nhu cũng rất uất ức, giận dữ nói:

"Con cũng không muốn ở đây nữa."

Từ Lệ: "Vậy thì đi đi!"

Trình Khả Nhu giận dữ rời đi, Từ Lệ hừ lạnh một cái rồi cũng rời khỏi phòng.

Chu Tiểu Linh đang bán hàng thì đám đòi nợ lại tới. Nhìn thấy bọn chúng tới khách hàng đến ăn đều sợ hãi mà bỏ chạy, cô liền lên tiếng hỏi bọn họ.

"Các anh tới đây làm gì chưa tới cuối tháng mà?"

Bọn đòi nợ liền nói: "Ông chủ của chúng tôi muốn lấy tiền sớm hơn, nếu hôm nay trả ông ấy sẽ giảm tiền lãi."

Chu Tiểu Linh thản nhiên đáp lại chúng.

"Dì Hân Thư chưa chuẩn bị đủ tiền, các anh đợi tới cuối tháng đi."

Hai tên dòi nợ không muốn nói nhiều với cô, liền ra hiệu cho một tên đàn em tiếng đếm lấy đồ đạc trong cửa hàng. Tên đàn mới vừa cầm cái nồi lên, thì Chu Tiểu Linh đã nhanh tay vội cướp lại.



"Thả ra."

"Đưa đây!"

Hai bên đang giàng co qua lại, thấy tên đàn em không cướp được đồ thì, tên còn lại cũng xong vào giữ chặc Chu Tiểu Linh để tên giựt lấy, đột nhiên mấy cái tô bay trúng vào đầu hai tên đòi nợ.

Hai tên đòi nợ ôm đầu quay lại hỏi: "Ây da! Là ai vậy?"

Còn chưa kịp quay qua nhìn Trình Hân Thư đã xong vào đập cho hai tên đòi nợ tế lăn ra đất. Rồi dõng dạc nói:

"Muốn đòi tiền thì tìm tôi đây nè, con bé không có liên quan gì hết. Có đòi thì đòi tôi đây nè, đừng có kiếm chuyện với người khác."

Hai tên đòi nợ đứng dậy, xoa xoa cái eo mới vừa bị Trình Hân Thư đạp trúng.

"Đến rồi hả con nợ, vậy thì mau trả tiền đi, khi mà bọn này còn đang nói chuyện tử tế."

Chu Tiểu Linh kéo tay Trình Hân Thư lại nói:

"Dì Hân Thư, dì không cần đưa tiền cho bọn họ. Luật thu hồi nợ được quy định, không được đe dọa, hay là có hành vì bạo lực với con nợ, nếu không thì sẽ bị đi phạt"

Hai tên đời nợ phì cười nói với cô, "Cô nghĩ máy điều luật của cô, thì có thể làm gì được bọn tôi. Mau trả tiền đi!"

Thấy hai bọn họ muốn xong đến Chu Tiểu Linh liền rút điện thoại ra, bật livestream lên rồi tự quay mình bọn họ.

"Mọi người ơi! Hiện tại chúng tôi đang bị đe dọa. Còn đây là bọn đòi nợ, họ đòi nợ không theo luật pháp, còn đang định làm hại chúng tôi. Chưa đến hạn trả nợ, mà họ đã đi thu tiền. Mọi người hãy chia sẽ giúp tôi đi, nếu chúng tôi mà gặp chuyện gì thì nhờ mọi người báo cảnh sát giùm. Mọi người hãy nhìn kỹ mặt họ nhé!"

Thấy cô đang phát lives hai tên đòi nợ liền che mặt lại. Một tên trong đó nhận được tin nhắn của chủ liền kéo tên còn lại nói với hắn.

"Ông chủ nói có người nhắn trên lives chử ông chủ kìa, kêu chúng ta mau về. Mau đi thôi!"

Trước khi rời đi hai tên đời nợ còn đe dọa Chu Tiểu Linh.

"Cô nhớ cho kỹ á, lần sau sẽ biết tay tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.