Buổi tối Từ Lệ mời Dương Hàn Tuyết về chơi nhân tiện hỏi:
"Con có biết tìm giáo viên dạy hát giỏi ở đâu không?"
Dương Hàn Tuyết liền khoe khoang, "Dạ con không, bởi vì con vốn dĩ đã là người hát hay rồi, nên con không biết ai hết đó bác gái à!"
Á Liêu ngồi ở phía sau lưng Từ Lệ nghe vậy liền hỏi: "Thiệt hả cô Hàn Tuyết?"
Dương Hàn Tuyết: "Dạ là thật đó, con từng được mời hát cho hí kịch lớn đó! Tiếc là lúc đó con đang bận học ở nước ngoài, nên không thể nhận được."
Á Liêu: "Tiếc quá phải không bà chủ, vì mình không có được nghe giọng hát của cô Hàn Tuyết!"
Dương Hàn Tuyết liền nói: "Vậy để bây giờ con hát cho mọi người nghe cũng được."
Từ Lê nghe vậy càng thấy vui, "Được đó vậy con mau hát đi."
Dương Hàn Tuyết hắng giọng rồi bắt đầu hát vừa hát vừa nhảy múa. Từ Lệ và mọi người đang trong đợi được nghe giọng hát của cô. Nhưng khi Dương Hàn Tuyết vừa mới cất giọng, thì Từ Lệ nhăn mặt nhìn mấy người giúp việc nhà mình, bởi vì cái giọng hát ôi cũng quá là khó nghe. Từ Lệ cảm thấy không thể nào nghe nối nữa nữa, liền gượng cười nói:
"A, à được rồi! Bác đã tin con rồi... Hơ hơ!"
Á Liêu cũng nịnh nọt, "Hay quá trời luôn!"
Từ Lệ nhìn mấy người giúp nhà mình cắn chặt răng hỏi nhỏ:
"Bây giờ, biết tìm người dạy hát ở đâu đây?"
Á Liêu: "Sao tui biết được thưa bà chủ!"
Tiểu Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-nha-que/3630912/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.