"Ổn? Vậy ba nói xem, ba định trả cho con một Tư Kỳ nguyên vẹn, không một vết thương được sao?"
"Nghiêm, bình tĩnh đã…"
Ting!!
Tiếng đèn phòng chuyển xanh, Tư Kỳ được đẩy ra ngoài. Nhìn gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, Tôn Dục Nghiêm không khỏi xót xa. Nhưng cơ mặt hắn đã giãn ra phần nào.
"Tốt rồi!"
Một bác sĩ đi đến và nói sơ qua tình hình của Tư Kỳ. Nói chung mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức, sau một tuần có thể xuất viện.
Người nhà Tôn Dục Nghiêm muốn vào thăm Tư Kỳ nhưng đều bị hắn thẳng thừng từ chối gặp mặt. Không phải Tôn Dục Nghiêm bất hiếu, chỉ là hiện tại, hắn không muốn đôi co với gia đình thêm một giây phút nào nữa.
–
Tư Kỳ nhìn chiếc cổ bị quấn băng trắng, cố định cẩn thận, lại nhìn tên đại minh tinh nào đó đang bụm miệng cười, đôi lúc cười phá lên. Cô hận không thể một nhát vả thẳng mặt Tôn Dục Nghiêm.
Bạn gái nhà người ta bị đứt tay một cái liền hốt hoảng hỏi han. Ban trai nhà mình thấy bạn gái bị thương, chân tay đầy vải trắng, không giúp đỡ thì thôi, ngược lại còn lôi điện thoại ra chụp ảnh, selfie. Chắc kiếp trước cô sống không tích đức nên kiếp này vớ phải tên "bạn trai" đáng đồng tiền bát gạo ghê. Ghét!!!
Tuy nhiên, ít ra người bạn trai "hờ" này cũng có lợi ra phết. Từ lúc Tư Kỳ bị thương, Tôn Dục Nghiêm cưng cô như cưng trứng. Chỉ cần Tư Kỳ khẽ cau mày, hắn liền hốt hoảng gọi bác sĩ. Ngày ngày mua một đống đồ ăn tẩm bổ cho cô, bỏ cả công việc chỉ vì nghe bác sĩ nói vết thương bị hở.
"Đại minh tinh, lấy hộ tôi gói snack."
Tư Kỳ hếch cằm ra lệnh Tôn Dục Nghiêm. Hắn lật đật đưa cô gói snack, sau đó cắm mặt vào màn hình máy tính.
Tư Kỳ cười đắc ý. Sau khi nghe tin Tôn gia cắt đứt quan hệ với Lục gia, giải trừ hôn ước, Tôn Dục Nghiêm vui như mở cờ trong bụng. Cũng vì thế mà Tư Kỳ được hưởng lây. Vậy là cứ một câu "đại minh tinh", hai cậu "bạn trai yêu dấu", Tư Kỳ ra sức bóc lột Tôn Dục Nghiêm, đòi hắn mua đủ đồ. Kể cũng lạ, Tôn Dục Nghiêm không lấy một tia tức giận, răm rắp nghe lời cô, bảo gì làm nấy. Hắn nghiễm nhiên trở thành tên sai vặt của Tư Kỳ.
"Đại minh tinh, chuyện của Lục Uyển đã kết thúc. Hợp đồng của chúng ta cũng nên chấm dứt nhỉ?"
Ăn chơi mãi cũng chán, Tư Kỳ đành mở miệng nói chuyện với Tôn Dục Nghiêm để xua đi sự chán nản trong người.
Ngón tay gõ bàn phím khựng lại vài giây, Tôn Dục Nghiêm đưa đôi mắt hổ phách ngắm nhìn Tư Kỳ một lượt, nhanh chóng phán câu xanh rờn: "Không!!"
Tư Kỳ đứng hình, trợn mắt nhìn hắn. Tôn Dục Nghiêm không muốn chấm dứt hợp đồng? Hắn có kiếm nổi một anh chồng cho cô không?
"Tôi còn đi lấy chồng sinh con, sếp Tôn muốn tôi ế đến già ư? Tôi không đủ tiền nuôi bản thân đâu."
"Không ai nuôi em thì tôi nuôi em." Tôn Dục Nghiêm đáp lại thẳng thừng
Tư Kỳ hoá đá. Cái tên đại minh tinh này bị điên thật rồi. Tự nhiên nói mấy câu ngọt như mía lùi, còn xưng "tôi-em" với cô nữa. Không lẽ Tôn Dục Nghiêm bị đũy tình yêu làm cho mù mắt, sau đó bị tha hóa?
Tư Kỳ xua tay lắc đầu: "Anh còn tìm vợ con nữa. Tôi không muốn làm trà xanh đâu."
Đáp lại là hình ảnh Tôn Dục Nghiêm đang mặt đối mặt với cô, đôi mắt hắn xoáy sâu nhìn Tư Kỳ khiến cô không thoải mái.
"Vợ tôi ở trước mặt, cần gì tìm đâu xa?"
"Không, không, tôi không phải vợ anh!!" Tư Kỳ chối bay. Tên này chính là bị ma nhập nên nói năng xằng bậy rồi.
"Tôi sẽ không bao giờ lấy một tên minh tinh lắm em gái mưa như anh đâu."
Tôn Dục Nghiêm đen mặt. Bàn tay hắn giơ cao. Tư Kỳ sợ hãi. Còn tưởng Tôn Dục Nghiêm sẽ đánh cô một trận ra trò nên lắp bắp chỉnh lại lời nói. Nhưng, thứ cô nhận lại chỉ là cái búng chán đầy cưng nựng của Tôn Dục Nghiêm.
"A…ui!!" Tư Kỳ trừng mắt. Đang định lao đến đánh Tôn Dục Nghiêm, cuối cùng bị lời lẽ đùa cợt của hắn làm đỏ mặt.
"Em ghen?"
"G-ghen cái gì…tôi mới không thèm!!"
Tôn Dục Nghiêm bật cười trước hành động ngốc nghếch của cô vợ tương lai. Ném ý định trêu chọc cô sang một bên, hắn nghiêm túc hỏi Tư Kỳ.
"Vậy em nói xem, mẫu bạn trai lý tưởng của mình là gì? Sau khi kết thúc hợp đồng, tôi sẽ kiếm cho."
"Anh mà có lòng tốt vậy ư?"
"Tôi rất tốt mà." Tôn Dục Nghiêm phụng phịu. Tư Kỳ nhìn hắn như sinh vật lạ.
Hình tượng đại minh tinh lạnh lùng băng lãnh mà cô biết ở Tôn Dục Nghiêm nay còn không? Đương nhiên là không. Tất cả đều bị chó gặm rồi.
Tôn Dục Nghiêm nhìn Tư Kỳ đầy mong đợi, nài nỉ cô bằng được: "Nói cho tôi biết đi."
"Còn thở."
Tôn Dục Nghiêm á khẩu. Tiêu chuẩn này quá thấp kém rồi. Tại sao Tư Kỳ có thể tùy tiện tìm một tên đàn ông miễn còn sống, mọi thứ còn lại đều mặc kệ vậy? OK còn thở. Vậy hắn đáp ứng đủ yêu cầu của Tư Kỳ rồi đúng không?
Tuy nhiên, hắn đã mừng quá sớm. Tôn Dục Nghiêm không để ý tới nụ cười gian xảo trên môi Tư Kỳ, vì vậy mới bị lừa một cách trắng trợn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]