8.
Bởi vì nguyên nhân này, tôi cố ý trốn tránh mấy ngày nay không gặp Tống Khanh.
Tống Khanh hình như cũng cho tôi đủ thời gian, ngày đầu tiên sau khi tôi từ chối gặp cậu ta, cậu ta chỉ gửi cho tôi một hình mặt cười vào Wechat của tôi, thực sự không đến làm phiền tôi.
Cậu ta không đến làm phiền tôi không có nghĩa là người khác cũng sẽ buông tha tôi.
Trong căng tin: “Ơ, Lục Chi Dao, sao không đi cùng Tống Khanh đến ăn cơm?”
Trong lớp học: “Vấn đề này là do bạn gái của Tống Khanh trở về sao?”
Trong thư viện: “Cãi nhau với bạn trai à?”
Trong kí túc xá: “Xảy ra chuyện gì vậy Lục Chi Dao, mấy ngày nay không thấy cậu và Tống Khanh show ân ái hình như có chút không quen.”
Tôi: “...”
Một tuần sau, tôi nhìn tin nhắn cuối, hình mặt cười mà Tống Khanh gửi trong khung chat...
Mẹ ơi, hình như tôi thật sự có chút nhớ cậu ta.
Không biết có phải tâm linh tương thông hay không, ngày thứ hai, tôi bộ dạng uể oải xuống lầu đi đến lớp học, một thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt tôi, giống như lần đầu tiên đến đón tôi đi ăn sáng.
Tống Khanh vẫn đẹp trai đến mức tôi không thể khép chân lại, những ngày này ở cùng nhau cậu ta hình như biết tôi đặc biệt thích bàn tay của mình, cố ý để lộ ra đôi bàn tay trắng trẻo thon dài, đẩy nhẹ gọng kính dây vàng lên sống mũi cao.
Cứu mạng, tôi không thể hô hấp nữa rồi!
“Hợp đồng vẫn còn tính chứ?” Tống Khanh dịu dàng nói với tôi.
“Tính.” Tôi lí nha lí nhí không dám nhìn cậu.
“Tuần này cậu có thời gian không?” Nghe câu trả lời của tôi, Tống Khanh tự nhiên nắm lấy tay tôi.
“Cậu làm gì vậy?” Tôi vẫn không dám nhìn cậu ta, như thể làm như vậy, cậu ta sẽ không phát hiện ra sự chột dạ của tôi.
“Bố mẹ tôi muốn gặp cậu.”
“???”
Tống Khanh tiếp tục dịu dàng cười với tôi: “Cậu quên rồi à, hôm đó, cậu đăng lên bức ảnh tình tứ của chúng ta, tôi cũng chia sẻ lại, bọn họ đều nhìn thấy rồi, cậu phải chịu trách nhiệm.”
Chết tiệt… tôi hận không thể chửi thề với Tống Khanh.
“Gặp bố mẹ cậu á? Có đánh ch.ết tôi cũng không đi!” Tôi định thoát khỏi tay Tống Khanh, nhưng cậu ta nắm rất chặt.
Tống Khanh vẫn như cũ cười nói: “Nếu như không đánh ch.ết được thì sao?”
“Cậu….”
“Đi mà, đi mà.” Tống Khanh ngắt lời tôi.
Ch.ết t.iệt, cậu ta lại làm nũng.
Mẹ ơi, viên đ.ạn bọc đường của kẻ địch lại tới nữa rồi!
Trong khoảng thời gian quen nhau này, Tống Khanh thực sự rất hiểu tôi, biết tôi mê tay đẹp, biết rằng chỉ cần cậu ta làm nũng là tôi sẽ mềm lòng. Hôm nay cậu ta liền áp dụng cả hai cách.
Tôi thở dài: “Được rồi, ch.ết thì ch.ết. Con dâu dù có xấu xí thì cuối cùng vẫn phải đi gặp mẹ chồng.”
Nói xong câu đó, tôi cũng bị chính mình làm cho sững sờ luôn rồi.
Hả? Con dâu xấu xí? Gặp mẹ chồng? Đây là nói ai với ai vậy? Sao tôi lại có cảm giác như mình đã mắc bẫy?
Mà Tống Khanh, đối với câu trả lời của tôi vô cùng hài lòng.
…
Cuối tuần.
Khi tôi nằng nặc muốn mua quà đến nhà Tống Khanh, Tống Khanh nắm chặt tay tôi, không cần tôi phải mua cái gì cả.
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh: “Lục Chi Dao, cậu chính là món quà tuyệt vời nhất.”
Mẹ ơi, viên đ.ạn bọc đường của kẻ thù lại càng mạnh hơn rồi.
Tống Khanh nói rất đúng, bố mẹ Tống đối xử với tôi cực kỳ niềm nở, làm một bàn đồ ăn toàn món tôi thích. Còn nói đây đều là Tống Khanh nói với với bọn họ trước đó.
Mẹ Tống không ngừng ân cần hỏi han tôi, mà bố Tống không nói gì nhiều, chỉ hài lòng mỉm cười với tôi.
Tôi hồi hộp như một nàng dâu nhỏ.
Cũng vào khoảnh khắc đó, trong lòng tôi cảm thấy có chút hổ thẹn, nếu bọn họ biết tôi chỉ là bạn gái giả mạo của cậu, thì sẽ đau lòng đến nhường nào chứ.
Đợi chút… Đúng rồi, tôi và Tống Khanh chỉ là người yêu hợp đồng, không phải đã nói, tôi thay cậu ta xua đuổi Lục Cẩm, cậu ta giúp tôi theo đuổi Hạ Tử Tinh sao? Hiện tại, hai vấn đề này coi như đều đã được giải quyết, sao tôi và Tống Khanh lại phát triển đến mức đến gặp phụ huynh rồi!
Nhất định là có chỗ nào đó không đúng!
Ăn cơm xong, ngay sau đó tôi định kéo Tống Khanh đến nhà vệ sinh thảo luận một chút về vấn đề hợp đồng, chợt bị thu hút bởi một bức ảnh chụp trong nhà cậu ta.
“Cậu cũng học ở trường trung học Trường Chi à?” Nhìn thấy trên tường là bức ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba của Tống Khanh, tôi sững sờ. Đây là mẹ của tôi này.
“Đúng vậy.” Tống Khanh gật đầu, nhìn về bức ảnh tốt nghiệp cấp ba, “Tôi học ở lớp năm năm ba.”
“Thật trùng hợp, tôi học ở lớp một năm ba.” Tôi không ngờ tôi và Tống Khanh thế mà lại là bạn học cấp ba, kích động đến mức ngay cả việc phải thảo luận với Tống Khanh về vấn đề hợp đồng cũng quẳng ra sau đầu.
Tống Khanh dường như không có một chút nào ngoài ý muốn, cười với tôi: “Thật tình cờ. Tôi học ở trường sơ trung Phong Thụ Sơn.”
Tôi càng thêm choáng váng: “Không phải chứ, Tống Khanh, vậy cũng quá trùng hợp rồi. Trường sơ trung của tôi cũng là Phong Thụ Sơn! Chủ nhiệm của lớp cậu là ai?”
“Thầy Lương Bình.”
“Chủ nhiệm lớp tôi là thầy Tống Trường Minh! Vậy, vậy lúc đó cậu học ở bên cạnh lớp tôi.” Tôi kích động thiếu chút nữa đã hô lên, sau đó, tôi giống như không dám tin nhìn cậu ta “Trường tiểu học thì sao?”
“Trường tiểu học liền số 1.”
Nghe câu trả lời của Tống Khanh, tôi thực sự đã hét lên.
“Quá trùng hợp, tôi cũng học ở trường tiểu học liền kề số 1! Thế giới này cũng quá nhỏ rồi phải không? Chúng ta thế mà lại học cùng nhau từ tiểu học đến đại học.”
“Trùng hợp sao?” Tống Khanh không có biểu hiện gì kích động, chỉ nhìn tôi nhếch miệng cười.
“Thế này mà còn không đủ trùng hợp à? Ngoài Hạ Tử Tinh, tôi chưa từng gặp người bạn nào học cùng từ tiểu học đến sơ trung, đến cao trung, rồi còn lên cả đại học. Không phải chứ, Tống Khanh, sao cậu không có một chút kích động nào vậy?” Tôi cảm thấy rất khó hiểu với phản ứng của Tống Khanh, đây là loại duyên phận gì vậy, tu ngàn năm mới được ấy nha, chẳng lẽ không nên kích động đến nhảy cẫng lên sao?”
“Nếu như cậu ngay từ đầu đã biết, tôi tin rằng cậu cũng sẽ không kích động như vậy.”
“Hửm? Ý của cậu là gì?”
Tôi vừa dứt lời, Tống Khanh mở ngăn kéo và lấy ra một cuốn album ảnh.
Ngay từ khi lật trang đầu tiên, liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, tay run run.
Toàn bộ đều là ảnh của tôi, có bức tôi chạy bộ ở sân vận động, có bức tôi ngồi ở dưới gốc cây đọc sách, có bức tôi ở trong lớp học làm bài kiểm tra, có bức tôi ăn cơm ở căng tin. Từ tám chín tuổi đến tận đại học...
Lúc tôi chưa kịp phản ứng, Tống Khanh bỗng nhiên nắm chặt tay tôi, nhìn tôi với vẻ mặt vừa dịu dàng vừa kiên định.
“Lục Chi Dao, cậu đến bây giờ vẫn chưa hiểu sao? Tôi thực sự thích cậu, thích cậu đằng đẵng 15 năm. Từ tiểu học cho đến tận bây giờ, vẫn luôn thích cậu.”
Thời khắc đó, tôi cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tống Khanh và tôi vẫn luôn là bạn học, cậu ta vẫn luôn thích tôi.
“Điều này… làm sao có thể chứ? Sao tôi trước giờ đều không biết.” Tôi không dám tin nhìn cậu.
Nhưng mà sự thật đều ở ngay trước mặt.
“Bởi vì ngay từ đầu, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn một người, trước giờ vẫn chưa từng thay đổi nhìn sang nơi khác. Cậu không bao giờ biết rằng phía sau không xa, vẫn luôn có một chàng trai đang âm thầm bảo vệ cậu.”
Nói rồi, khóe miệng Tống Thanh khẽ nhếch lên, như là vui sướng.
“Cậu và Hạ Tử Tinh là thanh mai trúc mã, thật ra, ban đầu tôi vốn tưởng cả đời này chỉ có thể đứng sau âm thầm bảo vệ cậu, chỉ như vậy thôi cũng đủ rồi.”
“Đến khi Hạ Tử Tinh có bạn gái, tôi mới biết rằng, ông trời rốt cuộc cũng không bỏ rơi tôi, bằng lòng giúp tôi ở bên cậu, tự mình bảo vệ cậu.”
“Khi tôi đang nghĩ cách để tỏ tình với cậu, ở trong thư viện nghe thấy cậu nói muốn một màn tỏ tình chấn động toàn trường, chỉ có điều tôi bị bạn cùng phòng chơi xấu, cố ý đăng lên bức ảnh xấu xí của cậu, nói cho cùng, tôi phải cảm ơn cậu ấy, nếu không nhờ vậy, e rằng cậu sẽ không xem xét nghiêm túc việc hẹn hò với tôi.”
Nghe những lời Tống Khanh nói, tôi đơ người ra.
“Cậu để tôi yên tĩnh một lát.” Tôi cảm thấy hiện tại não của tôi khẳng định là giống như hồ nhão.
Tống Khanh không cho tôi cơ hội, cậu ấn tôi vào bờ tường, giọng đầy dụ dỗ: “Lục Chi Dao, nếu cậu cảm thấy tôi và cậu trước đây ở bên nhau chỉ là diễn kịch, đều là giả dối. Vậy nên, bây giờ tôi muốn nói với cậu một cách nghiêm túc: Tôi thích cậu.”
Tôi có chút bối rối, không dám nhìn cậu: “Sao tôi lại có một loại cảm giác là tôi đang rơi vào bẫy của cậu vậy?”
“Là cạm bẫy, nhưng tôi có thể bảo đảm, đây nhất định là bẫy của hạnh phúc.” Nói rồi, tôi vẫn chưa kịp phản ứng, một đôi môi mỏng đã gắt gao hôn lên môi tôi.
“Đợi một chút Tống Khanh, đang ở nhà của cậu đấy.” Tôi muốn thoát khỏi cậu.
“Yên tâm, bố mẹ ăn cơm xong liền ra ngoài rồi.”
Tôi: “…..”
Âm mưu, tất cả đều là âm mưu!
“Cậu vẫn chưa nói với tôi, cậu rốt cuộc vì sao lại thích tôi?”
“Thích một người cần có lý do sao?”
“Không cần sao?”
“Ừm, cậu cứ cho rằng tôi có khẩu vị đặc biệt đi!”
“Cậu đây là trá hình mắng tôi xấu à?” Tống Khanh không nói gì, lần này, nụ hôn của cậu càng sâu hơn.
Không biết qua bao lâu, bên tai tôi nghe thấy một giọng nói: “Đúng rồi, Lục Chi Dao, hợp đồng có thể gia hạn thêm không?”
Tôi bị cậu hôn năm lần bảy lượt, giọng nói có chút mơ hồ: “Cậu muốn gia hạn bao lâu?”
“Nếu có thể gia một kỳ hạn, tôi hi vọng là, một vạn năm.”
……..
Nhiều năm sau, tôi thức dậy ở trên giường, đang lướt Zhihu thì nhìn thấy một câu hỏi rất thú vị: “Người bạn crush bây giờ đang ở đâu?”
Có một câu trả lời nhận được rất nhiều lượt thích: “Đang ngủ ngon trên giường của tôi. Tôi bảo bọn trẻ đừng quấy rầy cô ấy.”
Ban đầu tôi không để ý, cho đến khi tôi nhìn thấy tên tài khoản của người trả lời kia: Bạn trai hợp đồng.
- Hết -