Tiểu Phong cứ khóc không ngừng nằng nặc đòi về nên Uyển An cũng chỉ đành đưa cậu bé qua nhà Sơ Hạ ngay trong đêm. Bà nội Mặc cũng rất buồn nhưng lại chẳng thể làm gì cả, có trách thì trách thằng cháu trai kia của bà cứ mãi không nhớ ra được vợ con mình mà thôi.
Mặc Hạo về đến nhà biết được chuyện cũng tức giận không thôi
"Lâm Khanh, anh bị điên rồi"
"Vợ con anh quan trọng hay cái cốc đấy quan trọng hả?"
Mặc Khanh bây giờ mới bình tĩnh được phần nào nhưng cũng muộn rồi, Uyển An đã đi rồi. Mặc Khanh lúc này mới ý thức được hành động ban nãy của mình có hơi quá đáng. Mặt anh có vẻ hơi hối hận từ từ giải thích với Mặc Hạo
"Anh không biết tại sao lúc đấy mình lại như vậy nữa. Nhưng cái cốc đấy rất quan trọng với anh, em có biết không?"
"Anh không biết sao?"
"Vậy anh nói xem cái cốc đấy tại sao lại quan trọng hơn vợ con anh vậy?"
"Nó là của một người rất quan trọng "
"Người rất quan trọng?"
"Anh nói xem ai quan trọng hơn vợ anh?"
"Anh....anh không thể nhớ được "
Đúng thật là Mặc Khanh anh ta không nhớ được. Anh ta chỉ nhớ đấy là chiếc cốc rất quan trọng, bao nhiêu năm nay nó vẫn ở đấy chưa hề được sử dụng qua chỉ một lần. Sở dĩ ban nãy anh ta hành sử như vậy vì trong mơ anh thấy một người con gái đã tặng mình chiếc cốc này. Không biết tại sao anh cảm thấy nó rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-ho-cua-giam-doc-mac/3326487/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.