Uyển An về đến nhà thì rất tự trách mình. Cô như người mất hồn lững thững bước vào nhà. Khi bước vào nhìn căn nhà trống vắng cô sực nhớ ra con trai mình đang ở bệnh viện. Cô vội vàng quay lại bệnh viện, cô nhìn thấy Chu Nhã đang chơi cùng tiểu Phong thì không kìm được nước mắt mà khóc lớn. Tiểu Phong và Chu Nhã quay lại nhìn cô hai mắt đang ướt đẫm. Cậu bé lo lắng mà chạy đến bên mẹ, cô thấy cậu bé chạy đến thì cũng ôm chầm lấy vào lòng. Cô tự trách mình đã giận dỗi anh cũng tự trách mình đã không cho tiểu Phong được một gia đình hoàn chỉnh. Chu Nhã thấy cô khóc như vậy cũng lo lắng tiến đến hỏi han
"Sao cô lại khóc vậy ? Phỏng vấn không thuận lợi sao?"
"Không sao đâu mà. Không công ty này thì có công ty khác, cô không cần phải khóc như vậy đâu "
Nghe được mấy lời an ủi của Chu Nhã lại càng khiến cô khóc to hơn. Bây giờ cô đã òa khóc lên thành tiếng khiến nay cả Lâm Phong cũng phải an ủi mẹ
"Mẹ, người lớn chả ai khóc như mẹ cả đâu. Ngay cả con lúc tiêm cũng không khóc như mẹ đâu "
Mũi tiêm đã là gì? Bây giờ tim cô như đang bị cắt xé ra thành nhiều mảnh nhỏ vậy. Đầu cô cứ quanh quẩn là những lời trách móc của Mặc Hạo. Nhưng Mặc Hạo trách cô là phải thôi. Đến cô còn thấy bản thân mình có lỗi cơ mà. Cô bây giờ là cảm giác muốn quay lại lúc đầu nhưng chẳng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-ho-cua-giam-doc-mac/3316021/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.