" Thì sau này cũng là cháu dâu của ta thôi, ta nói có gì sai à"
Uyển An nhanh nhảu bước lên trước nở nụ cười tươi chào bà
" Bà, cháu là Uyển An ạ"
" Uyển An à, tên cháu rất đẹp, đẹp giống con người cháu vậy đó"
" Bà, bà cứ nói quá, cháu làm gì có đẹp như vậy đâu ạ"
Bà Mặc cũng không nói gì là quá cả, quả thật hôm nay Uyển An đẹp thật, đẹp là vì vốn dĩ cô đã đẹp nhưng cũng vì mới 5h chiều Mặc Khanh đã lôi cô đi hết từ tiệm quấn áo đến tiệm trang sức rồi lại đến spa làm đẹp, giờ cả người cô có chỗ nào là không đẹp là không được với Mặc Khanh kể cả là bạn gái "hờ" thì cô cũng là bạn gái của anh không thể để anh mất mặt được
"tối nay hai đứa ngủ lại đây với bà nhá, sáng mai rồi hãng đi"
Câu nói của bà Mặc như s.ét đánh ngang tai khiến Uyển An vội vàng từ chối
" Bà à...cháu thấy như vậy không có tiện đâu ạ"
Vừa nói cô vừa đưa mắt lên nhìn Mặc Khanh ý muốn anh nói giúp để từ chối bà nhưng anh chưa kịp làm gì bà đã quả quyết giữ cô ở lại
" Có gì mà không tiện, trước sau gì cháu trả vào đây ở, cứ ở đây dần đi cho nó quen"
Ba từ "cho nó quen" đã dập tắt hoàn toàn hy vọng từ chối của cô. Làm sao bây giờ cô đâu thể ở lại đây được cô và Mặc Khanh chỉ là quan hệ hợp đồng đâu thể nào ngủ chung với nhau được. Mặc Khanh vẫn im lặng vì anh biết một khi bà anh đã quyết thì không thể thay đổi được, anh chỉ đành nghe theo bà mà dẫn cô vào phòng. Không vào thì không biết được thứ đang đợi hai người là một cái giường toàn cánh hoa hồng đỏ xếp thành hình trái tim ở giữa giường. Trên tủ cạnh giường có cái hộp đỏ rất sang trọng Uyển An bước đến mở chiếc hộp ra, hai tay cô cầm thứ đồ trong hộp lên mà ngượng đỏ cả mặt, là chiếc váy ngủ hai dây rất gợi cảm với các đường cắt xẻ táo bạo những chỗ cần che lại chẳng thể che. Mặc Khanh cũng ngượng mà nhanh chóng bỏ nó lại và đóng chặt cái hộp lại, bên cạnh cái hộp còn thứ đồ nữa, lần này Mặc Khanh đã nhanh chóng cầm lên không kịp để Uyển An nhìn thấy, nhưng với tính tò mò của mình cô vẫn cố gắng kéo tay anh lại mà nhìn thật kĩ, không nhìn thì thôi vừa nhìn xong cô đã ôm mặt chạy thẳng vào nhà vệ sinh để cho đỡ ngại. Thứ đồ đấy chính là b.ao c@o su, trời ơi nếu biết trước như vậy có cho cô thêm tiền cô cũng chẳng dám kéo tay anh lại.
Cô đang còn nghĩ liệu tối nay phải trải qua thế nào thì Mặc Khanh đã kịp lên tiếng trước
" Tối nay tôi ngủ trên giường, cô ngủ dưới đất"
" Sếp, sao tôi lại ngủ dưới đất vậy"
" Chẳng lẽ tôi ngủ dưới đất à, hay là cô muốn ngủ trên giường cùng tôi"
Vừa nói Mặc Khanh vừa nhìn Uyển An một lượt từ đầu xuống chân khiến cô cảm thấy bất an
" Được, anh là sếp, anh nói gì tôi cũng nghe anh"
Nói vậy thôi chứ cô uất ức lắm, dù gì cô cũng là con gái mà anh là đàn ông không ga lăng tẹo nào, ai lại bắt con gái yếu đuối như cô nằm đất bao giờ nhưng biết sao được người ta là ông chủ là sếp của cô thì phải chịu thôi. Cứ như thế hai người đã trải qua được đêm đầu tiên ở nhà bà Mặc.
Sáng hôm sau, cả hai vừa ngủ dậy bà Mặc đã gõ cửa phòng khiến Mặc Khanh bật dậy mà bế ngay Uyển An lên giường, Uyển An thì mắt nhắm mắt mở mà hoảng loạn hỏi
" Giám đốc anh đang làm gì vậy, sao anh lại bế tôi"
" Bà tôi đang ngõ cửa chẳng nhẽ cô muốn bà biết tôi với cô không ngủ cùng nhau à"
Ngoài cửa tiếng gõ cửa của bà Mặc vẫn cứ tiếp tục kêu, Mặc Khanh bế Uyển An xong cũng lững thững ra mở rồi vờ hỏi
" Bà sao sáng sớm bà đã qua phòng tụi con rồi vậy"
" Bà gọi hai đứa xuống ăn sáng ý mà" - thực chất bà đến là để kiểm tra xem hai người họ có dùng những thứ mà bà chuẩn bị cho tối qua không nhưng thấy Uyển An ngủ say như thế thì bà đã yên tâm mà rời đi. Uyển An và Mặc Khanh cũng coi như là thoát được kiếp nạn này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]