Chương trước
Chương sau
Ban đêm oi ả ở phương Nam, khi màn đêm buông xuống cái khô nóng cũng không giảm đi bao nhiêu, hai lòng bàn tay áp chặt vào nhau chẳng mấy chốc trở nên nhớp nháp.

Lê Nhất cảm giác ngón tay Kiều Mộ Dương cử động bèn chậm rãi buông lỏng tay anh ra.

"Nắm đủ rồi?" Kiều Mộ Dương cong bàn tay lại, động tác thoải mái giống như đang nhắc nhở đối phương —— em nắm chặt quá.

Lê Nhất nhìn về phía người này, anh mặc áo T-shirt màu trắng rộng cùng với quần thoải mái đậm màu, giày thể thao cũng là màu trắng. Ngoại trừ kiểu dáng của chiếc quần này có phần trưởng thành hơn so với khi còn là học sinh, thì phong cách ăn mặc của anh về cơ bản vẫn tiếp tục cảm giác của quá khứ. Ngồi cùng anh như thế này, khiến cô nhớ đến hôm xa cách của bọn họ.

Lần cuối cùng cô nắm tay anh là ngày hôm ấy.

Lê Nhất không nói lời nào, giống như hành động ban nãy chỉ là kích động. Kiều Mộ Dương nhìn vào ánh mắt cô, cô không trốn tránh, mím môi mà nhìn anh, vẻ mặt giống như đang nghiêm túc nhìn kỹ câu hỏi Vật lý lớn cuối cùng trên bài thi lớp 12 vậy.

Kiều Mộ Dương không hiểu rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì, quay mặt đi dựa vào lưng ghế, lấy tai nghe ra nhét vào tai.

Lê Nhất nhìn xong bèn chống hai tay lên băng ghế dài, ngẩng đầu lên nhìn những ngọn cây cao chót vót.

Gió nhẹ hiu hiu, lá cây lắc lư trở thành hình ảnh động duy nhất.

Đằng sau bồn hoa lại vang lên động tĩnh, cặp đôi vừa mới bước vào tình yêu kia sau khi trao đổi thân mật xong bèn nắm tay nhau rời đi.

Vào lúc Giang Sùng yếu đuối nhất, Tùng Lam quyết định trở thành bạn gái của anh ấy.

Lê Nhất bỗng nhiên nghĩ, nếu nhiều năm trước cô biết tình cảnh của Kiều Mộ Dương ở London, cô có thể liều lĩnh bất chấp tất cả đi đến bên cạnh anh không.

Cô tưởng tượng ra thời không song song —— cô đi, dùng sức ôm lấy thiếu niên cô độc, trở thành sự an ủi của anh.

Trong tai nghe của Kiều Mộ Dương chẳng hề có âm nhạc.

Anh nghe thấy âm thanh rời đi của Giang Sùng và Tùng Lam, suy nghĩ bay về mùa hè tám năm trước.

Hôm đó, cũng ở trên băng ghế dài như này, cô gái chân thành kể cho anh nghe về bản thân chân thực, sau đó nói cho anh biết, cô sẽ không đợi anh.

Anh cảm thấy bản thân mình thất tình, cảm giác thất tình này vẫn luôn duy trì đến sau khi anh đến London bị nỗi đau sâu hơn làm giảm đi. Lúc tuyệt vọng nhất, anh lại lấy video cô gái quay cho anh ra xem hết lần này đến lần khác. Đây giống như cô gái đã lo trước tính sau, viết lời an ủi cho anh, cũng là lời độc mà cô gái cho anh ——

Mặc dù tớ sẽ không đợi cậu, cũng khiến cậu không quên mất tớ.

Vậy nếu lúc đó cô không đẩy anh ra mà nói với anh, Kiều Mộ Dương, cậu đừng đi, tớ hy vọng cậu có thể ở bên cạnh tớ.

Anh sẽ ở lại sao?

Anh sẽ.

Anh không tham gia kỳ thi đại học nên ở lại trong nước sẽ không học lên, thậm chí anh thầm tính toán vậy thì học lại thôi...

Tiếng chuông điện thoại của Lê Nhất kéo tỉnh hai người đang đăm chiêu.

Là điện thoại công việc, Eden gọi tới, hỏi Lê Nhất về việc lựa chọn địa điểm cho phòng thí nghiệm dự án của Kiều Mộ Dương.

Lê Nhất báo cáo tiến độ hai ngày của cô và Lục Tự với Eden trước mặt Kiều Mộ Dương, quả nhiên Eden hỏi: "Kiều đâu? Tại sao cậu ta lại không đi?"



Lê Nhất không giải thích, chỉ là hứa sẽ mau chóng giục Kiều Mộ Dương làm ổn định chuyện này.

Gọi cuộc điện thoại này xong, Lê Nhất quay đầu lại nhìn Kiều Mộ Dương, băng ghế dài trống không.

Quay lại trước cửa phòng phẫu thuật, đèn thông báo vẫn hiện "đang phẫu thuật" như cũ. Tiêu Du và chồng ngồi cạnh nhau, Giang Sùng đứng bên cạnh mẹ, Tùng Lam nắm tay Giang Sùng. Mọi người im lặng không nói một lời, đều đang đợi bác sĩ có thể mang theo gương mặt vui vẻ bước ra.

Kiều Mộ Dương đứng một mình dựa lên vách tường ở chỗ rẽ hành lang, lúc Lê Nhất tìm thấy anh, anh đang ngẩn người nhìn đèn hành lang.

Mùa hè năm ấy, Lê Nhất dạy kèm tiếng Anh cho Giang Sầm, Kiều Mộ Dương thỉnh thoảng xuất hiện ở nhà họ Giang, sẽ giống như quỷ trẻ con đấu võ mồm với Giang Sầm chỉ có chín tuổi...

Rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Lê Nhất, trong nháy mắt đã chín năm trôi qua, Giang Sầm năm nay đúng lúc trưởng thành.

Giang Sầm của tuổi mười tám đang vào cái tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, ông Trời chắc chắn không nỡ cướp đi quyền lợi tiếp tục nhìn ngắm thế giới này của cô bé.

Có lẽ trôi qua một tiếng, đèn phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Giang Sùng xông lên đầu tiên. Bác sĩ mổ chính đã làm hết sức mình chưa nói một lời, chỉ là lộ ra ý cười chào mệt mỏi về phía người nhà.

Lê Nhất nắm chặt vạt áo, nuốt xuống sự căng thẳng. Vừa nâng mắt lên, cái người dựa vào bức tường đối diện kia mím môi nhìn trần nhà, cong khoé môi như trút được gánh nặng, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết làm sao nhìn anh như vậy, trong lòng Lê Nhất bỗng chốc trầm xuống. Cô trở lại thời không song song ban nãy, cũng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, nhưng thiếu niên ấy không đợi được mẹ mình tỉnh lại...

Lục Tự nói anh mắc chứng rối loạn căng thẳng, vậy cũng cảnh như hôm nay, những ký ức đau buồn trong quá khứ sẽ ập đến trái tim anh một cách tàn nhẫn.

"Kiều Mộ Dương, em còn có chuyện muốn nói với anh, anh ở đây đợi em một chút được không?" Lê Nhất đi đến trước mặt anh.

Kiều Mộ Dương ngớ ra mấy giây, hỏi: "Chuyện rất quan trọng sao?"

"Rất quan trọng."

"Phải đợi bao lâu?"

"Em sẽ mau chóng quay lại."

-

Lê Nhất quay về tiệm cơm nhỏ của Lê Lãng.

Mùa hè bán đến bữa khuya, trong tiệm còn có hai bàn khách đang tụ tập nói chuyện. Đồ ăn đã được dọn ra, Lê Lãng đang kiểm tra hàng hoá trong nhà kho nhỏ ở sau bếp.

"Bố, con muốn nói chuyện với bố." Lê Nhất đi đến đằng sau Lê Lãng, giọng điệu nghiêm túc lại đứng đắn.

Hai bố con quay về tiền sảnh, ngồi chỗ sát cửa sổ. Lê Lãng làm hai đĩa đồ ăn mà Lê Nhất thích, Lê Nhất rót đầy hai ly bia.

"Nói gì vậy con?" Lê Lãng thấy con gái nghiêm túc thì hỏi cô về từ chỗ nào.

Lê Nhất uống miếng bia lạnh, đi thẳng vào vấn đề: "Bố này, con vẫn còn muốn ở bên Kiều Mộ Dương."

Cô dùng là "vẫn còn."

Nhiều năm trôi qua, cô vẫn còn thích Kiều Mộ Dương. Trong lòng cô, bọn họ từng xem như là ở bên nhau.

Lê Lãng không lên tiếng một lúc lâu, yên lặng một lúc lâu, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, giơ cánh tay với Lê Nhất, "Con cũng đã nói, con đã tốt nghiệp đại học lâu rồi, có thể yêu đương. Con cứ yêu đi."

"Nhưng mà anh ấy là Kiều Mộ Dương, là người nhà họ Kiều." Lê Nhất bình tĩnh nhắc nhở xong, trầm giọng, "Nếu bố không đồng ý, con sẽ không yêu đương."

Lê Nhất chạy như bay trở về, là muốn xin phép sự đồng ý của bố trước. Nhà họ Kiều từng xé rách mặt Lê Lãng, cảm nhận của ông, Lê Nhất vẫn luôn đặt ở đầu tiên.

"Được rồi, yêu đương của con đi." Lê Lãng cười lắc đầu: "Có câu nói này của con là đủ rồi. Tóm lại con phải nhớ kỹ, con phải mãi mãi đặt bố ở vị trí đầu tiên, biết chưa?"

"Dạ." Đôi mắt Lê Nhất chua xót, quay đầu đi, liều mạng nhìn trần nhà chằm chằm.

"Là năm đó bố hồ đồ, làm chậm trễ hai đứa." Lê Lãng không nhịn được, bắt đầu nói lộn xộn.

Lê Nhất lắc lắc đầu: "Con chưa từng trách bố. Bố không phạm pháp, bố cũng là người bị hại."

Lê Lãng lại đổi giọng điệu, "Thực ra năm đó bố rất coi trọng thằng bé Tiểu Kiều này, thằng bé có thể đánh nhau vì con, dũng khí không thua bố năm đó đối với mẹ con. Hôm trước ở trên bàn cơm, các con đừng cho là bố không có văn hoá không nghe hiểu. Thằng bé là đang quay lại với con, quy mô công ty các con là gì trong lòng bố biết rõ. Dự án của thằng bé có thể được các con đầu tư, chứng tỏ nó có tiền đồ, rất giỏi. Nó là mang theo một đống tiền quay về tìm con đấy, nó biết con thích tiền..."

"Đủ rồi bố." Lê Nhất nín khóc mỉm cười.

-

Lúc bốn giờ sáng, Lê Nhất ở bên ngoài cổng trường Minh Thành nhìn thấy Kiều Mộ Dương.

Bọn họ không vào được bèn đi dọc con đường gần đó.



Con đường yên tĩnh, đèn đường mờ tối, giống như thế giới tĩnh lặng chỉ có hai người bọn họ.

Đi mãi đi mãi, Lê Nhất đột nhiên hỏi người bên cạnh: "Anh có thích mùa hè không?"

Kiều Mộ Dương đeo tai nghe, giả vờ như không nghe thấy. Cô muốn anh đợi cô, anh liền đợi, đợi rồi là đợi đến hơn nữa đêm, cô vội vàng đến là vì nói chuyện tào lao với anh?

Lê Nhất duỗi tay gỡ một bên tai nghe của anh ra, lại hỏi lần nữa, "Kiều Mộ Dương, anh có thích mùa hè không?"

"Không thích."

Lê Nhất vô cùng tự nhiên đeo tai nghe của anh vào tai mình, nói: "Em cũng không thích."

Ồ...

Em muốn nói cái gì?

Kiều Mộ Dương đổi sang British rock với âm thanh nóng nảy hơn, sự phấn khích trong âm nhạc có thể che lấp sự nóng nảy trong cảm xúc.

"Nhưng mà mùa hè có dưa hấu, kem ly, còn có thể mặc váy đẹp..." Lê Nhất dừng một chút rồi dừng bước, ngẩng đầu nhìn Kiều Mộ Dương: "Em quyết định bắt đầu thích mùa hè."

"........." Nếu không phải trên mặt cô không có vẻ say rượu, anh nhất định sẽ hoài nghi có phải trước khi đến cô đã uống nhiều rồi phải không. Anh nói: "Mỗi mùa đều có dưa hấu và kem ly, em cũng có thể mặc váy đẹp vào mùa đông."

"Không giống, có một số chuyện chỉ có làm vào mùa hè mới có ý nghĩa. Ví dụ như ăn đồ lạnh, mặc váy ngắn, làm hai chuyện này vào mùa đông sẽ giống như ngốc. Còn chẳng hạn như yêu sớm, mối tình đầu, tình yêu cuồng nhiệt, xảy ra vào mùa hè sẽ có cảm giác hơn.

Khi ba cụm từ "yêu sớm", "mối tình đầu", "tình yêu cuồng nhiệt" này được nói ra, trong đôi mắt Lê Nhất tràn ngập khát vọng như thiếu nữ mộng mơ. Kiều Mộ Dương nhíu mày nhìn sắc mặt cô, cảm thấy không giống cô chút nào.

Vì thế anh cong ngón tay gõ lên trán cô, "Em sao vậy?"

Lê Nhất tiếp tục nói: "Trước kia em không thích mùa hè, là bởi vì chuyện buồn luôn xảy ra vào mùa hè, chia ly cũng vào mùa hè. Nhưng mùa hè năm nay, ông Trời thật sự rất ưu đãi em, em thăng chức, tăng lương, tiệm cơm nhỏ của bố em buôn bán rất tốt, mối tình mới của cô nhỏ em suôn sẻ. Nhóm bạn thân của em, có người quyết định kết hôn, có người có bộ phim mới lên sóng, nói không chừng sẽ cách may mắn không xa. Giang Sầm – học trò đầu tiên của em, cô bé đã phẫu thuật thành công, còn có, chuyện rất quan trọng là... Kiều Mộ Dương đã quay về. Cho nên em quyết định từ mùa hè năm nay trở đi, em sẽ thích mùa hè."

Kiều Mộ Dương đã quay về.

Câu chuyện đột nhiên xoay chuyển, cô nói mùa hè năm nay rất tốt, bởi vì Kiều Mộ Dương đã quay về.

Là rất quan trọng...

Rất.

Không phải nhất.

Lê Nhất rất hiếm khi nói lời kích động, nhưng cô lại nói ra những lời như vậy với giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng khiến Kiều Mộ Dương bỗng chốc có hơi hoảng hốt.

Anh nhớ đến Lê Nhất vì anh mà quay video chúc mừng sinh nhật. Là Lê Nhất mười bảy tuổi nhảy ra khỏi màn hình, dung hoà với Lê Nhất hai mươi lăm tuổi bên cạnh anh.

"Chẳng lẽ không phải là —— 'quan trọng nhất là, Kiều Mộ Dương đã quay về' sao?" Lúc trước Kiều Mộ Dương cũng thích chơi chữ với cô. Lúc nói ra câu này, anh nhìn cô chăm chú, bắt gặp biểu cảm vi diệu của cô.

Lê Nhất bĩu môi: "Chuyện quan trọng nhất đương nhiên không phải anh đã quay về, quan trọng nhất là, anh vẫn là anh."

Kiều Mộ Dương suy nghĩ câu nói này, sau đó hỏi cô: "Vậy còn em, em vẫn là Lê Nhất của trước kia sao?"

"Anh cảm thấy sao?"

"Anh muốn tự em đánh giá."

Lê Nhất nghiêm túc trả lời câu hỏi này: "Có thể một nửa vẫn là, nhưng nửa còn lại đã thay đổi."

"Vậy cảm giác của Lê Nhất đối với Kiều Mộ Dương, là ở nửa đã thay đổi, hay là ở nửa không thay đổi?"

Lê Nhất nhún nhún vai, giơ ngón tay lên chỉ bầu trời.

"Có ý gì?"

"Ông Trời biết."

"........." Kiều Mộ Dương cảm thấy cô đang gãi không đúng chỗ ngứa, không nhịn được mà duỗi tay nhéo mặt cô, "Bạn học Lê Nhất, nếu em muốn tỏ tình với anh, xin em nghiêm chỉnh lại tỏ tình cho tốt."

"Em không có đang tỏ tình với anh." Lê Nhất bắt lấy cổ tay Kiều Mộ Dương, tiếp tục vòng vo với anh, "Em chỉ là đang thử tìm Lê Nhất ở bên thay đổi về."

"Tìm về, sau đó thì sao?"

Da thịt kề sát, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt bọn họ đều có ánh mắt của đối phương.

"Sau đó, khiến anh cũng vì em, thích mùa hè của năm nay."



Lê Nhất ở nửa thay đổi kia, là Lê Nhất dè dặt cẩn thận không đủ dũng khí, là Lê Nhất sợ bóng sợ gió, lo trước lo sau.

Mà Lê Nhất thích Kiều Mộ Dương, từ đầu đến cuối đều nằm trong nửa không thay đổi kia.

Môi Lê Nhất kề sát gương mặt Kiều Mộ Dương, muốn đặt dấu chấm tròn vào đêm tràn đầy bầu không khí tỏ tình này, nhưng ánh mắt Kiều Mộ Dương lại tránh né, anh quay đầu đi, hô dừng: "Để anh suy nghĩ một chút."

".........." Tâm trạng Lê Nhất thay đổi đột ngột, lập tức đứng thẳng lên. Vì che giấu sự xấu hổ, cô giả vờ đồng ý mà gật gật đầu nói: "Vậy anh suy nghĩ cho kỹ, không gấp."

Kiều Mộ Dương cũng thẳng lưng, anh hiểu rõ giọng điệu trong câu nói này của Lê Nhất, hỏi cô: "Ban nãy em đi đâu vậy?"

Lê Nhất: "Về nhà."

"Về nhà làm gì?"

"Xin phép phụ huynh đồng ý."

"Vậy phụ huynh có đồng ý không?"

Lê Nhất bắt đầu nói bừa: "... Nói suy nghĩ một chút."

"Nên em vội vàng chạy đến tìm anh?"

"Đúng vậy, hiếm khi phản nghịch mà. Yêu sớm tiếc nuối bỏ lỡ rồi, mối tình đầu phải nắm chặt."

"........."

Sau đó hai người lại đi được một lúc, Kiều Mộ Dương thở dài nói với Lê Nhất: "Nếu Lục Tự không nói cho em biết những gì anh trải qua ở London, em sẽ không đột nhiên như vậy, đúng không? Mấy ngày trước em còn nói với anh, em chỉ muốn cuộc sống thoải mái, không muốn cùng anh đi con đường mệt mỏi như này."

Lê Nhất chính thức sửa cách diễn đạt hôm đó của cô, "Hôm đó, lúc nói những lời đấy, em quên mất một điều kiện tiên quyết."

"Điều kiện tiên quyết gì?"

Lê Nhất: "Tương lai anh sẽ rất có tiền."

Kiều Mộ Dương: ".........."

Lê Nhất lại nói: "Trải qua mấy năm vật lộn với tiền, em càng ngày càng tin câu nói này, chỉ cần là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, vậy thì sẽ không phải là vấn đề."

Kiều Mộ Dương không dám gật bừa, "Em tốt nhất sửa logic của em một chút, tìm một cơ hội rồi lại giải thích với anh về sự thay đổi của em."

Lê Nhất dừng bước: "Em không có logic."

Thích không có logic, yêu không có logic.

"Vậy cũng xin em nghĩ cách tự bào chữa."

"Vậy có lẽ em chỉ có thể giải thích thành, em đang thích làm điệu bộ."

Kiều Mộ Dương: "............"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.