Lâm Hạo biết tin cô chuyển địa chỉ nhà liền giống như bị ai đó giật dây, anh thậm chí đến nhà Triệu Tuấn Dương vào nửa đêm để tìm người.
Anh nói:"Mỵ Du về nhà với anh, chỗ của cậu nhỏ không tiện cho em đâu."
"Cháu xấu tính như vậy thì ai muốn ở chung. Đều là người một nhà, để em ấy ở lại nhà cậu cũng được." Lần đầu tiên trong đời Lâm Hạo nghe thấy Triệu Tuấn Dương muốn giữ người.
Cũng hay thật, hắn giữ ai không giữ lại giữ ngay một con ma nữ.
Triệu Tuấn Dương là dòng họ bên ngoại, nên không tinh thông luật âm - dương. Nhưng mà nếu Quan Mỵ Du làm liều sống chung, e là sẽ bị phát hiện. Tới lúc đó nếu hắn biết cô là ma, sẽ hư bột hư đường hết.
Anh còn có việc cần nhờ cậy cô, không thể để bị người khác hớt tay trên được.
"Cháu không có xấu tính. Mỵ Du anh đưa em về." Lâm Hạo đá mắt với cô.
Quan Mỵ Du làm như không thấy, cô chẳng muốn về nhà với anh đâu. Khó khăn lắm người ta mới xin vào ở cùng người mình thích, vui chưa được bao lâu thì bị túm cổ lôi về, cô không cam tâm!
"Em ở lại với thầy Triệu, tiện học bài luôn. Anh đừng lo." Cô bắt chước mấy lý luận mà Trần Tiểu Mai dạy cô để đối phó với anh.
"Mỵ Du!" Anh nghiêm túc gọi.
Thật ra ý của anh là "chán sống rồi hả?"
Lâm Hạo nói thầm, nhưng chợt nhớ ra cô đâu có sống!
Con ma nữ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-den-tu-thang-7-am-lich/2759032/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.