Quan Mỵ Du định tán gẫu với Triệu Tuấn Dương một chút để gia tăng thiện cảm. Nhưng linh tính mách bảo cô là Lâm Hạo đang gặp nguy hiểm, cũng chẳng biết vì sao cô luôn có cảm ứng rất mạnh mỗi khi anh ta gặp nguy hiểm.
"Thầy Triệu, chắc là em phải đi ngủ rồi, tự nhiên buồn ngủ ghê á." Cô ngáp dài ngáp ngắn.
Triệu Tuấn Dương cũng giục cô nhanh đi ngủ.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại cả không gian chuyển đổi qua một địa điểm khác. Nơi đây là một cái nhà kho bị bỏ hoang đã lâu, Quan Mỵ Du cảm thấy âm khí của nó rất nặng, còn hơn xả ở Địa Phủ. Sương khói mù mịt, hơi lạnh bốc lên bám sát vào da thịt.
Quan Mỵ Du đề phòng nhìn xung quanh, cô tiến thêm ba bước, sương mù dày đặc tách ra. Cảnh Lâm Hạo bị trói vào ghế gỗ, cả con người đổ gục xuống trông như đã chết.
"Lâm Hạo, Lâm Hạo?" Cô sai bước đi tới, vỗ vỗ lên má của anh ta.
Nghe thấy có tiếng người quen gọi, anh lờ mờ mở mắt. Nhìn thấy Quan Mỵ Du đứng trước mặt mình, phía sau cô chính là nữ quỷ đã bắt giam anh.
"Cẩn... Cẩn thận." Anh dùng hơi tàn cảnh báo.
Bỗng, Quan Mỵ Du cảm nhận được âm khí phía sau mình nặng nề. Một luồng sức mạnh tấn công từ phía sau...
...Rầm...
Nữ quỷ bị hất văng lên tường, rồi cô ta lồm cồm bò dậy.
"Ngươi là ai?" Giọng cô ta ầm trì.
Nghe chẳng hay bằng giọng cô.
"Bà cố nội của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-den-tu-thang-7-am-lich/2759022/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.