Quan Mỵ Du lén trốn lên Dương Thế, chỗ đầu tiên cô đi là nhà của Triệu Tuấn Dương. Bây giờ không có vòng tay, hắn sẽ không nhìn thấy cô nữa, nhưng mà cô chỉ cần nhìn thấy hắn một lát thôi.
Xa hắn nửa tháng trong đầu cô toàn là hình bóng của hắn, nhớ tới lúc hắn ép cô lên tường hôn ngấu nghiến.
Đó là nụ hôn đầu tiên của cô, sao mà hắn thô bạo quá, báo hại cô nhớ mãi.
Quan Mỵ Du đi vòng một lượt quanh ngôi nhà, tìm mãi cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu. Trái tim của cô hơi trống trãi, hơi thất vọng, cứ tưởng sẽ được gặp hắn ngay chứ?
Hay là hắn đang dạy học ở trường, cũng có khả năng lắm!
Nghĩ tới chuyện đến trường học, cô sẽ thấy được một Triệu Tuấn Dương đang say sưa giảng dạy, nghĩ đến thôi đã có động lực đi tìm rồi.
Trai đẹp đúng là chân ái của cuộc đời này mà.
Nghĩ vậy cô mới hồ biến tới trường học NN, đi qua mấy dãy hành lang lớp học. Bây giờ trời cũng hơn mười giờ tối, không lý nào hắn còn dạy học. Vậy hắn đã đi đâu?
Cô chán chường biến tới chỗ của Lâm Hạo, anh nằm ở sofa vắt tay lên trán có vẻ đã ngủ.
Quan Mỵ Du ngồi ngay bên cạnh, cố ý dùng tông giọng âm trì trêu anh:"Lâm Hạo, Lâm Hạo ở đây lạnh lẽo quá!"
"Còn không mau cút?" Anh phát cáu, định đánh cho oan hồn kia hồn phi phách tán thì động tác của tay bất ngờ dừng lại tại không trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-den-tu-thang-7-am-lich/2759012/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.