--- ------ ------ ------ ------ --------
Đến Đài Loan, vô duyên vô cớ kết oan gia
Chưa đòan viên, bỗng dưng mang nợ!
... ...... ....
Trở lại với Satomi, lúc này nó đang ngủ ngon lành trong kí túc xá, mang theo kỉ niệm vào giấc mơ xa xăm...
---Ngày xưa, đã lâu lắm rồi...tại một làng quê ở Nhật...
-Tại sao mẹ lại bỏ rơi mình ? Tại sao vậy ?- Satomi mếu máu khóc. Đang trong lúc tuyệt vọng nhất, mối tình đầu của nó xuất hiện:
-Nhóc à! Tại sao em lại khóc ?
Nó vội ngước lên, trước mặt nó là một cậu bé có mái tóc đen bồng bềnh và đôi mắt ánh lên một nổi buồn khó hiểu.
-Anh là ai ?- Nó ngạc nhiên và có chút sợ hải, rụt rè khi nhìn thấy người lạ, dường như cậu bé nhận ra đều đó:
-Đừng sợ! Anh không làm gì em đâu! Anh cũng như em, là một cô nhi....
-Thật à ? Vậy tụi mình kết bạn có được không! Em là..Satomi!
-Còn anh là Hiyo! Rất vui được làm quen với em!
Trong khỏang thời gian ấy, có lẽ đó là lúc mà nó cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời, nhưng đó không phải là mãi mãi...
...Trong một ngày mưa, Hiyo đã bỏ rơi nó không hiểu lý do vì sao, nó chỉ biết là mình đã chờ anh hàng giờ, nơi hai đứa thường gặp nhau...Nhưng rồi nhiều ngày trôi qua, sự đợi chờ mỏi mòn, những giọt nước mắt giờ đã khô cạn...con bé chẳng còn gặp lại anh nữa...
-Hiyo! Tại sao anh cũng như mẹ, lại bỏ rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-dai-ca/2343050/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.