Chợ Quỷ mở thẳng đến rạng sáng mới kết thúc, khi ba người trở lại khách sạn đúng lúc vào thời gian ăn sáng. Vì vậy ba người trực tiếp đến nhà ăn ở tầng mười sáu, hưởng thụ bữa sáng buffet sang trọng. “Sao rồi, chợ Quỷ có vui không?” Liêu Trường Kỳ cười híp mắt hỏi. “Vui, chỉ là chú cho quá ít tiền, hai trăm triệu mới mua được hai cái vỏ sò biển sâu.” Vật giá của chợ Quỷ rất cao, tự mình phải giữ lấy tiền, bằng không sau này qua đó không có tiền tiêu thì làm thế nào. “Khụ… người và ma không giống nhau, vật giá vẫn luôn khác biệt mà.” Chắc là Liêu Trường Kỳ vẫn có mấy phần áy náy, đẩy một chồng trái cây mà mình mới vừa lấy được tới bên cạnh An Niên: “Nào, ăn nhiều trái cây chút.” “Cảm ơn.” An Niên lập tức quên luôn chuyện hai trăm triệu tròn tiền âm phủ mới mua được hai cái vỏ sò biển sâu. “Nào, Trần Dương, cậu cũng ăn nhiều chút.” Liêu Trường Kỳ lại đẩy một bát cháo hải sản tới bên tay Trần Dương. “Cảm ơn, không cần đâu, tôi đã ăn no kha khá rồi.” Trần Dương đẩy lại. “Ồ, vậy thì không để lãng phí được, vẫn là tự tôi ăn đi.” Liêu Trường Kỳ không hề biết xấu hổ lại bưng về. “…” Người Cửu Bộ đều thẳng thắn không làm bộ làm tịch như vậy sao. “Chờ ăn sáng xong, hai người đi ngủ bù trước đi, ngủ đến lúc nào tự tỉnh thì chúng ta mới dậy thương lượng chuyện Huyết Phách.” Liêu Trường Kỳ vừa uống cháo vừa nói. “Được ạ, được ạ.” An Niên gật đầu tán đồng. Ngủ đến khi tự tỉnh? Bọn họ tới đây là để nghỉ phép hả? Trần Dương cau mày, lo lắng nói: “Tiền bối, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên thương lượng chuyện Huyết Phách trước thì mới thỏa đáng.” “Gấp làm gì, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng biết nó ở đâu.” Liêu Trường Kỳ xua tay nói. “Chú không biết? Không phải Huyết Phách là do chú phát hiện hay sao?” “Đúng vậy, nhưng tôi đánh không lại nó, tất nhiên cũng không ngăn được nó.” “Nhưng mà…” “Ôi dào, người trẻ tuổi, đừng có gấp gáp như vậy.” Liêu Trường Kỳ cắt ngang lời Trần Dương, cầm bát uống nốt miếng cháo cuối cùng xong, hài lòng ợ một cái rồi đứng lên nói: “Như vậy đi, sau bữa trưa chúng ta sẽ tập hợp dưới lầu.” Nói xong, Liêu Trường Kỳ mặc chiếc áo sơ mi vô cùng nổi bật của ông ấy trở về phòng ngủ. Trần Dương không còn cách nào, chỉ đành trở về phòng nghỉ ngơi. Trần Dương không ngủ được, ban ngày rất khó chìm vào giấc ngủ, cho nên anh bảo An Niên trở về phòng ngủ, còn anh lại ở bên cửa sổ phòng khách nhắm mắt dưỡng thần. Ai ngờ vừa dưỡng thần một cái, lần nữa mở mắt ra thì đã là một giờ chiều rồi. Trần Dương động động, lập tức nhận ra trong ngực mình có đồ, vừa cúi đầu nhìn thì biểu cảm lập tức biến thành bất đắc dĩ, một con mèo mun đang khép bốn chân lại vùi trong ngực anh ngủ. Cô nhóc này, tại sao lại chạy ra ngoài rồi, phòng khách sáng như vậy mà cô cũng ngủ được. Hình như không biết bắt đầu từ lúc nào, sau khi tỉnh dậy Trần Dương nhìn thấy An Niên vùi bên cạnh anh ngủ đã không còn lúng túng, kinh hoảng, mà là bất đắc dĩ và cưng chiều mỉm cười. Có lẽ là vì, sau mỗi một lần ngủ say thỏa mãn xong, tỉnh dậy thì trong ngực đều có An Niên. Hóa ra nuôi mèo thực sự có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ. “Meo.” Mèo mun trong ngực vô thức cà cà, cảm giác được cảm xúc mềm mại nơi đầu ngón tay, Trần Dương mới bừng tỉnh phát hiện, mình lại bất thình lình bắt đầu vuốt mèo. Cái này… ý chí cũng quá không kiên định rồi. “An Niên, An Niên dậy thôi.” Trần Dương gọi mấy tiếng, nhưng mèo mun trong ngực đang say giấc nồng, hoàn toàn không động đậy. Trần Dương thấy gọi không có tác dụng, vì vậy đưa mấy đầu ngón tay ra gãi gãi đầu con mèo đang chôn trong quần áo. “Meo.” Mèo mun thích nhất được người khác gãi cằm nheo mắt lại, thoải mái kêu meo meo. Nhìn những ngón tay giống như có ý thức, Trần Dương cũng cạn lời với bản thân mình, sao vừa cho tay vào thì lại không dừng tay được thế này. Lần thứ hai hoàn hồn lại từ trong ma pháp của con mèo dễ thương, Trần Dương dứt khoát trực tiếp dùng hay tay giơ mèo mun lên, như vậy thì cũng nên dậy rồi chứ. “Meo meo.” Bốn chân của mèo mun quơ quơ trên khung trung, sau đó cuộn cái đuôi lại, rồi sau đó bốn chân ôm lấy tay phải Trần Dương, quay đầu đi tiếp tục ngủ. “Làm sao hôm nay lại tham ngủ như vậy?” Một nhân loại bình thường thật sự là không tức giận nổi với những động vật nhỏ mềm mại đáng yêu như này, Trần Dương vừa nhìn thì trái tim cũng bị đáng yêu hóa rồi. Chỉ là nhìn tỉ mỉ, Lông Mi nhà anh quả nhiên đẹp hơn những con mèo khác, chỉ nói đến đôi lông mi này thôi, những con mèo khác còn không có. Lông Mi? Thật ra khi An Niên biến thành người lông mi cũng rất dài, tối hôm qua… nghĩ đến tối hôm qua, ánh mắt Trần Dương dường như bị khống chế mà rơi vào miệng mèo mun, sau đó cái miệng mèo mang râu mèo trước mặt này liền bắt đầu thay nhau xuất hiện cùng với cánh môi mềm mại như cánh hoa hôm qua, Trần Dương lảng tránh mà tâm trạng khó bình tĩnh được. “Anh Trần Dương.” Một âm thanh mang theo giọng mũi bỗng nhiên vang lên bên tai Trần Dương. Trần Dương bỗng chốc hoàn hồn lại, mới phát hiện mèo mun mình giơ lên trong tay không biết đã mở mắt từ lúc nào, một đôi mắt to tròn trịa đang lười biếng nhìn mình. Trái tim Trần Dương bỗng trống rỗng, vừa không chú ý cái là tay đã buông lỏng theo bản năng, mèo mun vẫn còn đang dùng móng dụi mắt bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống. “An Niên.” Trần Dương phản ứng kịp, lại thấy mèo mun xoay người tuyệt đẹp trên không trung, bốn chân vững vàng chạm xuống mặt đất. Trần Dương thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm. An Niên rơi trên mặt đất, tiếp tục dùng móng cọ cọ trước mặt, chờ khi tỉnh táo lại thì khôi phục hình dáng người ngay tại chỗ. “Anh Trần Dương.” Cô gái ngẩng đầu lên, trên mặt còn vệt đỏ ửng do vừa mới tỉnh ngủ: “Em đói rồi.” “…” Hóa ra là không phải bị anh đánh thức, là đói đến tỉnh: “Em đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm.” “Dạ.” An Niên đi chân trần ngoan ngoãn chạy vào phòng tắm. “Phù!” Trần Dương che ngực, chột dạ, áy náy, kinh hoảng đồng thời dâng lên trong lòng, cả đời người lần đầu tiên cảm thấy mê mang. Ăn cơm trưa xong, Trần Dương gọi điện cho Liêu Trường Kỳ, cuối cùng ba người hội họp ở bến thuyền du lịch. “Xin lỗi, chúng tôi dậy muộn.” Xa xa nhìn thấy Liêu Trường Kỳ mặc áo sơ mi đang chờ bọn họ ở bến tàu, Trần Dương đi qua vội vàng xin lỗi. Buổi sáng người vừa nói gấp gáp làm nhiệm vụ là anh, kết quả tới muộn lại là anh, Trần Dương thực sự có hơi xấu hổ. “Không sao đâu, dù sao thì vé thuyền cũng dùng được cả ngày hôm nay.” Liêu Trường Kỳ cầm vé thuyền đã mua từ lâu đưa cho hai người nói: “Mười phút sau thuyền sẽ lái đi, chúng ta mau lên thôi.” Nói xong, Liêu Trường Kỳ dẫn đường phía trước, ba người cùng nhau nhảy lên du thuyền. Nói là du thuyền, nhưng thực ra thì phải nói là tàu biển chở khách chạy theo chuyến mới đúng, một chiếc tàu chuyến cỡ nhỏ, đây là tàu chuyến cục du lịch của thành phố Lam Tuyền mở ở gần biển, chiếc tàu chuyến này sẽ đi một vòng trên vùng biển quanh thành phố Lam Tuyền, toàn bộ hành trình hết năm tiếng. Trên tàu chuyến, ba người mỗi người bưng một ly nước trái cây (bởi vì Trần Dương mời, cân nhắc đến việc An Niên không thể uống rượu, vì vậy Trần Dương thống nhất mua nước trái cây, bỏ quên yêu cầu muốn uống rượu của tiền bối nào đó) ngồi trong khoang thuyền ngắm cảnh trò chuyện về hành động kế tiếp. “Sau khi đi hai tiếng, chúng ta sẽ đến vùng lân cận biển quốc tế, lần trước tôi gặp Huyết Phách ở chỗ đó.” Liêu Trường Kỳ nói. “Biển quốc tế?” Trần Dương cau mày. “Đúng vậy, cho nên có thể khẳng định là, khi con Huyết Phách này còn sống đã bị người ta mang tới biển quốc tế sát hại tàn nhẫn.” Liêu Trường Kỳ nói. “Giết người ở biển quốc tế?” Trần Dương vừa muốn phân tích vụ án này thì bỗng nhiên sau lưng chợt lạnh, sau đó anh bị người nào đó va vào. “Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý, anh không bị thương chứ?” Trần Dương xoay người lại, một cô gái trang điểm xinh đẹp mặc váy đi biển đang xin lỗi Trần Dương với vẻ mặt vô cùng áy náy. “Không sao đâu.” Trần Dương lắc đầu, nhưng trong lòng lại đột nhiên cảnh giác, vậy mà mình lại có thể nhắc tới vụ án giết người ở nơi công cộng được. “Nhưng mà, tôi đã làm đổ ly rượu lên người anh rồi.” Cô gái áy náy giơ ly rượu trống không trong tay lên. “Không sao, lát nữa sẽ khô.” Trần Dương không thèm để ý nói. “Vậy… vậy tôi mời anh uống một ly nhé?” “Không cần, thật sự không sao.” “Vậy… kết bạn wechat nhé, có thời gian chúng ta sẽ đi chơi với nhau…” “Ưm!” An Niên đang cúi đầu uống nước ép dưa hấu bỗng nhiên bị người ta đá một cái, cô quay đầu nhìn về phía tên đầu sỏ, oan ức nói: “Tiền bối, chú đá cháu làm gì?” “Còn ăn hả, đồ không có mắt nhìn, anh Trần Dương của cháu sắp bị người ta câu đi rồi kìa.” Liêu Trường Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng ánh mắt tỏ ý An Niên nhìn sang bên cạnh. Bị câu đi? An Niên quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp mặc váy đang cười rất rạng rỡ với Trần Dương. “Chú nói cho cháu biết này, cháu phải nhìn cho kỹ, bên ngoài có bao nhiêu đồ đĩ đói khát không nhịn nổi đang chờ cướp người của cháu kìa.” Chẳng lẽ đây chính là đồ đĩ trong truyền thuyết hả? Đã đến thời khắc bảo vệ chủ quyền. An Niên lập tức đứng dậy khỏi ghế, ngăn giữa Trần Dương và người phụ nữ kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, nói năng có khí phách hô to: “Đồ đĩ, anh Trần Dương là của tôi.” “Phụt!!!” Liêu Trường Kỳ phun ngụm nước ép dưa hấu ra như phụt máu tươi. “…” Trần Dương vừa muốn từ chối yêu cầu của đàng gái, bị câu nói khí phách này của An Niên dọa sợ tạm thời mất chức năng ngôn ngữ. “Cô… cô…” Gương mặt xinh đẹp của cô gái đó bị An Niên chọc cho tức giận lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng òa một tiếng khóc rồi chạy ra. “Cặn bã!” “Không biết xấu hổ!” Sau khi cô gái chạy đi, hai cô bạn thân của cô gái chạy tới mắng Trần Dương một câu, sau đó đuổi theo chị gái kia ra ngoài. “…” Trần Dương. “Ha ha ha ha ha.” Liêu Trường Kỳ ngồi trong khoang thuyền xem dường như cười đến sắp tắt thở. Vừa xảy ra chuyện như vậy thì không thể nào ở trong khoang thuyền nổi nữa, Trần Dương chỉ đành phải tìm một nhân viên phục vụ thuê một căn phòng trên tàu chuyến với giá cao. Bởi vì bản thân nó là tàu chuyến, hơn nữa chỉ đi năm tiếng, cho nên phòng trên thuyền rất ít khi bị thuê kín, cho nên thuê tạm thời cũng có thể thuê được. “Ha ha ha… An Niên làm rất tuyệt, ngầu lắm.” Liêu Trường Kỳ vừa đi tới bên tủ lạnh lấy một chai bia ra ngoài, vừa giơ ngón tay cái lên với An Niên. “Tiền bối, An Niên còn nhỏ, xin ông đừng xúi dại An Niên.” Trần Dương nghiêm túc nói. “Cái gì mà xúi dại, cậu cho rằng những lời vừa nãy của An Niên là do tôi dạy hả? Tôi còn lâu mới thèm nhé, không tin cậu hỏi An Niên đi.” Liêu Trường Kỳ này không thèm đội nồi đâu. “Nói cái gì?” An Niên hỏi. “Đồ đĩ.” Người nào đó nhắc nhở. “Tiền bối!” Trần Dương cau mày. “À, cái đó không phải là tiền bối dạy, là em tự nói, chẳng lẽ em nói sai rồi sao? Chị gái kia không phải đồ đĩ hả?” An Niên khiêm tốn xin chỉ bảo. “Không sai… ha ha ha…” Liêu Trường Kỳ cười đến nỗi chia bia cũng không cầm vững: “Ôi ôi, cười chết tôi mất…” “An Niên, đồ đĩ… hai chữ này không được nói trực tiếp với người khác.” Trần Dương thành khẩn nói: “Đây là lời mắng người.” “Em muốn mắng chửi người đấy, ai bảo chị ấy muốn cướp anh với em.” An Niên trả lời với lập trường rõ ràng. “…” Trần Dương, đột nhiên Trần Dương cảm giác có hơi vui vẻ là sao thế này? “Đúng là nên như vậy, An Niên, tiền bối ủng hộ cháu, tất kẻ những kẻ địch đối nghịch với cháu thì phải tiêu diệt hết không lưu lại chút tình nào.” Liêu Trường Kỳ nâng ly hướng tới An Niên, An Niên thấy vậy cũng cầm ly nước dưa hấu mang vào từ ngoài khoang thuyền cụng ly. “Được rồi, thôi không đề cập tới chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục nói về chuyện Huyết Phách đi.” Trần Dương ngồi đối diện Liêu Trường Kỳ: “Vừa rồi cũng không chú ý, chúng ta lại cứ trực tiếp thảo luận ở bên ngoài như vậy, cũng may là nói không nhiều, lúc mua vé thuyền hẳn là tiền bối nên thuê một phòng trước mới phải.” “Vậy thì đắt lắm.” “Nhưng những chuyện này không thể để người ngoài nghe thấy được.” Trần Dương dằn lại tính tình nói. “Ôi dào, không sao đâu, tôi đã bố trí trận pháp rồi, chúng ta nói chuyện người ngoài không nghe thấy được.” Liêu Trường Kỳ giải thích: “Chẳng qua là tôi chỉ keo kiệt chứ không phải ngu.” Ông cũng biết là chú keo kiệt hả. “Ồ, không phải là tiền bối có thể lên trang web siêu hình học để tiếp nhận nhiệm vụ sao, trưởng khoa Lưu nói lên trang web siêu hình học có thể kiếm rất nhiều tiền, cũng sẽ không keo kiệt nữa.” An Niên bỗng nhiên nói xen vào. “Đúng là chú có thể tiếp nhận nhiệm vụ, cũng không thiếu tiền, nhưng ở Cửu Bộ mấy năm, nhất thời vẫn không thay đổi được thói quen tiêu xài này.” “…” Chú còn lý luận, không đúng, sao đề tài lại bị bẻ hướng rồi: “Tiền bối, vừa rồi ông nói hoài nghi Huyết Phách là bị người khác cố ý mang tới bộ phận biển quốc tế sát hại, vậy có đối tượng hoài nghi không?” “À, khoảng thời gian này tôi cũng điều tra được chút ít.” Nói tới công việc vẻ mặt Liêu Trường Kỳ mới nghiêm chỉnh lên một chút, nói: “Khi tôi gặp con Huyết Phách kia, phát hiện có lẽ là nó mới thành hình chưa được bao lâu, ký ức vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, trong ba hồn bảy vía vẫn tràn ngập mùi máu tanh.” “Dựa theo phương pháp tạo thành Huyết Phách, tôi kết luận thời gian chết của con Huyết Phách này chưa vượt quá ba năm. Sau đó tôi nhờ người bạn là cảnh sát địa phương điều tra giúp những người mất tích trong ba năm nay, nhưng không thu được thông tin chính xác.” “Điều tra bao lâu rồi?” Trần Dương thuận miệng hỏi. “Chắc là khoảng mười ngày rồi.” Liêu Trường Kỳ nhớ lại. “Khoảng mười ngày?” Bản thân Trần Dương cũng là cảnh sát, anh biết điều tra đối chiếu một người mất tích tốn bao nhiêu thời gian, dựa theo hệ thống công an hiện nay, chỉ cần cung cấp tin tức đủ chính xác, trong ba ngày tuyệt đối có thể tra ra được tin tức. “Hay là ông gọi điện thoại lại thúc giục bạn ông chút đi?” Trần Dương uyển chuyển nhắc nhở. “Cũng được.” Liêu Trường Kỳ cầm điện thoại, gọi điện cho người bạn ở cục cảnh sát của ông ấy: “Ông Lưu này, chuyện tôi nhờ ông điều tra ông điều tra thế nào rồi?” “Lăn đi, ông đây không tra.” Ông Lưu gầm thét lên. “Tại sao lại không tra?” Liêu Trường Kỳ kinh ngạc nói. “Mẹ nhà ông, tin tức ông cung cấp gì mà nam, vẻ ngoài rất đẹp, đại khái khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, mất tích trong vòng ba năm, ông biết một ngày cả nước có bao nhiêu người báo mất tích không? Người ta đào được bộ đầu lâu xương cốt còn có thể lưu trữ ADN vào hồ sơ, còn tin tức của ông thì chẳng có cái gì cả, ông đây tra giúp ông thế nào?” Nói xong, ông Lưu trực tiếp cúp điện thoại. “Khụ.” Liêu Trường Kỳ lúng túng ho khan một tiếng trong tiếng báo máy bận: “Cái đó, hình như độ khó có hơi lớn, xem ra cảnh sát nhân dân cũng chẳng phải vạn năng.” Là ông cho tin tức quá ít. “Không phải tiền bối từng nhìn thấy Huyết Phách sao, vậy hẳn là vẫn nhớ dáng vẻ sơ sơ của nó chứ?” Trần Dương hỏi. “Ờm… Thật không dám giấu, tôi có hơi mù mặt.” Liêu Trường Kỳ trả lời. “Vậy trong Huyền Môn có bao nhiêu người, ông cảm thấy người nào có năng lực có thể chế tạo ra Huyết Phách?” Nếu như không hỏi ra được Huyết Phách, vậy chỉ có thể điều tra từ chỗ thiên sư thôi. “Muốn chế tạo được Huyết Phách, nhất định phải biết thuật tỏa hồn, sau đó dùng một loại phương pháp vô cùng tàn nhẫn, làm cho người chết ôm oán niệm to lớn trước khi chết, lại dùng thuật huyết luyện rót khí huyết sát vào bảy phách đã rời khỏi cơ thể người chết. Rồi sau đó lại giữ gìn cơ thể người chết, dùng linh lực nuôi dưỡng mới có thể luyện thành Huyết Phách.” Liêu Trường Kỳ buồn rầu nói. “Trong này dù là một pháp thuật nào cũng là cấm thuật, cho dù bọn họ biết cũng sẽ chẳng nói ra.” “Vậy thì vẫn phải điều tra từ trên người Huyết Phách, tiền bối còn có thể tìm lại được Huyết Phách không?” Trần Dương hỏi. “Sở dĩ lần trước tôi nhìn thấy nó là vì khi Huyết Phách trôi dạt ở biển quốc tế đã vô tình xông vào trận pháp mà tôi bố trí, sau đó lúc phá trận ra đã kinh động đến tôi, vậy nên tôi mới nhìn thấy một lần, về sau tôi cũng chưa từng gặp lại nữa.” “Tôi cũng đã hỏi đội dọn rác trên biển, mấy ngày gần đây không có lệ quỷ cường đại nào đi qua mặt biển, cho nên chắc là Huyết Phách còn ở biển quốc tế.” Liêu Trường Kỳ phân tích nói. “Vậy buổi tối chúng ta lại tới biển quốc tế xem thử xem.” Trần Dương nói. Trước khi tới Bộ trưởng An đã từng cảnh báo là sức mạnh của Huyết Phách vô cùng mạnh, không thích hợp dùng cứng đối cứng, phương pháp giết chết Huyết Phách tốt nhất chính là giết chết thiên sư nuôi dưỡng nó. Cho nên chuyện Trần Dương phải làm, là tìm được thiên sư này, sau đó thanh trừ hết cùng với cả Huyết Phách. “Được, lát nữa tôi chỉ vị trí cho cậu, buổi tối tự hai người tới đi.” Liêu Trường Kỳ nói. “Tiền bối không đi cùng sao?” Trần Dương kinh ngạc. “Cậu nhóc, tôi đã về hưu ở Cửu Bộ từ lâu rồi, bây giờ tới là nể mặt đồng nghiệp trước kia nên mới dẫn đường cho hai người, còn những chuyện khác, chỉ có thể tự dựa vào bản thân hai người thôi.” “…” Bộ trưởng An không nói vậy mà??? Du ngoạn một vòng xong, quả nhiên Liêu Trường Kỳ nói được làm được, vừa xuống thuyền lập tức đã chạy mất không thấy bóng dáng, không biết là đi dạo ở nơi nào, hoàn toàn mặc kệ chuyện buổi tối Trần Dương muốn đến biển quốc tế. Trở lại khách sạn, bỗng nhiên An Niên chạy đến trước quầy lễ tân, chỉ chốc lát sau lại chạy lại, còn vừa chạy vừa nhét tấm thẻ VIP kia của cô vào trong túi xách. “Em đến quầy lễ tân làm gì?” Trần Dương hỏi. “Em đi hủy phòng của tiền bối.” An Niên trả lời. “Tại sao?” Trần Dương ngạc nhiên. “Trưởng khoa Lưu nói, nhân viên không làm việc thì không cung cấp chỗ ở cho.” “…” Trần Dương yên lặng trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được khen một câu: “Làm tốt lắm.” “(*^▽^*)” Anh Trần Dương khen cô đó, An Niên vui vẻ đến muốn xoay vòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]