Sự xuất hiện của Dương Oánh Oánh rõ ràng thu hút rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh, nhất là Lan Nhược. Có đánh chết cô ta cũng không nghĩ tới Dương Oánh Oánh lại đến buổi họp báo này. Dù sao thì cô nàng cũng chẳng có tí liên quan gì đến Lý Trạch Lâm hay Yên Vân Hạ cả. Lan Nhược nghĩ đến đây bỗng nhiên giật mình. Không đúng… Lần trước chính Dương Oánh Oánh đã cứu Yên Vân Hạ khỏi cái bẫy mà cô ta bày ra… “Có khi nào bọn họ đã hợp tác với nhau không?” – Lan Nhược bỗng nhiên cảm thấy rùng mình trước suy nghĩ này của bản thân. Đúng vậy, làm sao cô ta có thể quên Dương Oánh Oánh hận cô ta như thế nào cơ chứ? Lan Nhước ngồi thụp xuống đất, hai mắt nhìn Dương Oánh Oánh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô nàng. Ngược lại, Dương Oánh Oánh mang theo dáng vẻ tự tin, thư thả, cô nàng thong dong bước đến bên cạnh Yên Vân Hạ, mỉm cười với đám phóng viên bên dưới: - Xin lỗi vì sự xuất hiện đột ngột này. Có điều, hôm nay tôi đến là để tặng cho các bạn phóng viên, nhà báo một món quà lớn đây. Các bạn hãy chờ tôi một chút nhé. Dương Oánh Oánh nói xong liền tinh nghịch nháy mắt một cái, rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp này cũng đủ để khiến cho bao nhiêu trái tim phải thổn thức. Một anh chàng nhà báo phấn khích lên tiếng: - Oánh Oánh, chúng tôi tin tưởng cô. Oánh Oánh, nếu cô thực sự có ủy khuất xin hãy cứ nói, chúng tôi là những người dùng ngòi bút công lý để bảo vệ các cô mà. Dương Oánh Oánh hơi nhếch môi, trong lòng cũng lạnh hơn nhiều. Ngòi bút công lý sao? Bọn họ rõ ràng là những kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, cũng không biết có bao nhiêu người tài hay ca sĩ, diễn viên trẻ bị ‘ngòi bút công lý’ kia vùi dập cho thê thảm rồi. Có điều cuộc sống vốn vẫn luôn bất công như vậy, Dương Oánh Oánh không thể làm gì được. Ngay cả Yên Vân Hạ có lớn mạnh thế nào thì cũng vẫn phải dè chừng bọn họ kia mà. Dương Oánh Oánh hít một hơi thật sâu, nhận được ánh mắt đồng tình của Yên Vân Hạ, cô mới giơ cao tập tài liệu trong tay mình lên. Dương Oánh Oánh nhìn thẳng về phía Lan Nhược, không run sợ mà nói: - Đây là hồ sơ bệnh án của tôi vào 4 năm trước. Khi đó tôi, Lan Nhược và Lý Trạch Lâm là bạn học cùng lớp Đại học. Lan Nhược bởi vì có cảm tình với Lý Trạch Lâm nên khi thấy tôi và cậu ấy thân thiết đã sử dụng bạo lực để cảnh cáo tôi tránh xa Lý Trạch Lâm. Bản thân Lan Nhược nhiều năm nay đều phải sử dụng thuốc an thần, nhưng do gia đình cô ta có quyền thế nên đã dùng tiền để bịt kín hết tất cả mọi thứ. Dương Oánh Oánh nói xong, trên màn hình máy chiếu cũng xuất hiện hình ảnh hai tập hồ sơ bệnh án. Một cái là của Dương Oánh Oánh, một cái là của Lan Nhược, thậm chí còn có đoạn ghi âm gia đình Lan Nhược dùng tiền để bịt miệng Dương Oánh Oánh, không cho cô tố cáo với người khác. Rõ ràng sắc mặt Lan Nhược trở nên trắng bệch khi nhìn thấy những hình ảnh này. Cũng phải thôi, khi năm đó cô ta phát bệnh, bố mẹ đã dùng rất nhiều tiền để làm hồ sơ giả cho ta. Nếu không thì một người tâm lý bất thường làm sao có thể tiến thân vào giới giải trí được chứ? Năm xưa, Dương Oánh Oánh cũng không thể vạch trần Lan Nhược là vì cô nàng không thể tìm được hồ sơ bệnh án của Lan Nhược. Nhưng Yên Vân Hạ thì khác, với năng lực của cô thì điều tra chuyện này cũng hết sức dễ dàng. Thậm chí, Yên Vân Hạ cũng đã đến tận học viện Hí Kịch để tìm gặp thầy hiệu trưởng tìm hiểu chuyện Dương Oánh Oánh và Lan Nhược năm xưa. - Lan Nhược, chuyện Dương Oánh Oánh nói về cô thực sự có chính xác hay không? – Một phóng viên chiếu thẳng mic về phía Lan Nhược, lớn giọng hỏi. Tinh thần Lan Nhược gần đây càng lúc càng tệ, bị nhiều người nhìn như thế, cô ta lại càng thêm hoảng loạn, sợ hãi. Trong đầu cô ta bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Dương Oánh Oánh năm đó toàn thân đầy máu, vẻ mặt đau đớn ôm lấy chân cô ta xin tha. Lan Nhược rùng mình, hai tay cô ta ôm chặt lấy đầu mình, liên tục lắc mạnh: - Không phải, không phải tôi… Rõ ràng là do cô ta tự làm tự chịu. Là cô ta tự không biết lượng sức mình cướp người của tôi mà. Đúng vậy, nếu Dương Oánh Oánh tự giác tránh xa Lý Trạch Lâm thì Lan Nhược sẽ không cần phải làm như vậy. Đều là do cô nàng không biết tự lượng sức mình mà? Nhưng rõ ràng câu nói của Lan Nhược khiến cho Lý Trạch Lâm không thoải mái. Ngoại trừ Yên Vân Hạ, cậu có khi nào là người của ai khác sao? Lý Trạch Lâm lạnh lùng lên tiếng: - Lan Nhược, tôi là con người, không phải vật sở hữu. Hơn nữa cho dù cô có cảm tình với tôi thì việc cô làm cũng thực sự khiến người khác ghê sợ. Sao cô có thể vì tình yêu mà hết lần này đến lần khác hãm hại người khác như vậy hả? Lời nói của Lý Trạch Lâm giống như con dao đâm thẳng vào trái tim của Lan Nhược khiến tâm tình cô ta xuống dốc cực độ. Lý Trạch Lâm ghê sợ cô ta sao? Lan Nhược dùng ánh mắt không dám tin hướng về phía cậu. Ngược lại chỉ nhận được sự lạnh lùng đến từ Lý Trạch Lâm. Yên Vân Hạ cũng không hề tỏ ra kém cạnh, cô nói thêm: - Trước đây tôi cứ nghĩ cô ở trường quay ‘Trái tim rung động’ là nhất thời xúc động nên làm bừa, hóa ra con người thực sự xấu xa như vậy? Chuyện ở phim trường ‘Trái tim rung động’ sao? Cánh nhà báo, phóng viên hai mắt sáng như vàng chuyển sang nhìn Yên Vân Hạ. Trời ạ, cả đời bọn họ cũng chưa bao giờ gặp được drama nào mà lớn và rắc rối như thế này? Quả nhiên là cũng có lúc tổ nghề độ bọn họ. Yên Vân Hạ vừa nói xong thì trên màn hình hiện lên đoạn video Lan Nhược mua chuộc quay phim, chuẩn bị đạo cụ hãm hại Yên Vân Hạ bị ngã xuống hố, tổn thương cổ chân. Lan Nhược trước nay luôn xây dựng hình tượng cô diễn viên, tiểu thư ôn hòa, tốt bụng, hiện tại tang chứng vật chứng rõ ràng, cô ta hoàn toàn không có cơ hội chối cãi. Ngay khi Lan Nhược cảm thấy mình sắp phát điên, đám phóng viên cũng chẳng buông tha cho cô ta thì cảnh sát xuất hiện. Lan Nhược bị bắt về điều tra vì nghi vấn sử dụng chất cấm và có xu hướng bạo lực đối với những người xung quanh. Tất nhiên, những chuyện này cũng nằm trong sắp xếp của Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm. Nhìn Lan Nhược bị dẫn đi, Yên Vân Hạ mới cầm micro lên nói tiếp: - Như mọi người đã thấy rồi đấy, trong chuyện này diễn viên Lý Trạch Lâm của chúng tôi hoàn toàn là người vô tội. Tất cả chúng ta đều không có quyền lựa chọn xuất thân hay quá khứ, nhưng chúng ta có quyền khẳng định bản thân trong hiện tại và tương lai. Yên Vân Hạ nói đến đây liền ngừng lại một chút. Cô đưa mắt nhìn Lý Trạch Lâm, mỉm cười dịu dàng trấn an cậu rồi mới cất lời bổ sung: - Sự cố gắng của Lý Trạch Lâm, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều không thể phủ nhận. Tôi mong mọi người sẽ thực sự tỉnh táo và tin tưởng vào nhân cách của cậu ấy. Cậy ấy là một diễn viên trẻ triển vọng, tất nhiên, là người nổi tiếng, cậu ấy phải đảm bảo được cả đức và tài, nhưng chúng ta cũng không nên quá khắt khe với quá khứ của mỗi người. Quan trọng là hiện tại cậu ấy đang mỗi ngày nỗ lực, mỗi ngày cống hiến cho giới giải trí những vai diễn hay, những bộ phim tốt là được, phải không nào? Lời của Yên Vân Hạ, về tình hay về lý thì đều không thể bắt bẻ được. Lý Trạch Lâm cảm thấy thực sự may mắn vì có cô ở bên cạnh ủng hộ, che chở. Đương nhiên, cánh nhà báo phóng viên bên dưới cũng phải gật đầu, tấm tắc đồng ý rằng lời Yên Vân Hạ rất hợp ý bọn họ. Chuyện này về cơ bản là được giải quyết, tất nhiên vẫn có một bộ phận anti-fan chưa hài lòng, nhưng cũng chẳng khiến Yên Vân Hạ hay Lý Trạch Lâm bận tâm được. Dương Oánh Oánh sau chuyện này cũng được chú ý hơn, rõ ràng cô nàng là một người có sắc, có tài. Chỉ vì bao năm đắc tội với Lan Nhược mà sự nghiệp lao đao thôi. Dương Oánh Oánh nhìn hợp đồng trên tay Yên Vân Hạ, cũng có chút bất ngờ: - Chị thực sự muốn kí hợp đồng với em ạ? Yên Vân Hạ nhìn cô gái trẻ, mỉm cười đáp: - Em yên tâm đi. Chị kí hợp đồng với em vì tài năng của em, chứ hoàn toàn không liên quan đến việc em đồng ý cùng chị giúp Trạch Lâm. Người làm ăn, chị sẽ không làm những chuyện bất lợi cho mình đâu. Dương Oánh Oánh vui sướng ra mặt, vội vàng cảm ơn Yên Vân Hạ. Tất nhiên đây cũng chỉ mới là khởi đầu của cô nàng. Còn về phía Lan Nhược, sau khi bị khui ra hết đời tư đen tối, sự nghiệp diễn xuất của cô ta dường như đổ bể. Giới giải trí làm sao có thể chứa chấp một kẻ đầy tội lỗi, bệnh hoạn như vậy? Chưa kể thần tượng còn là người truyền bá văn hóa, được rất nhiều đối tượng yêu thương, ngưỡng mộ. Một người giống Lan Nhược có thể sẽ gây tác động xấu đến giới trẻ xung quanh, việc rời khỏi ngành giải trí cũng là đương nhiên. Chưa kể vì chuyện này mà gia đình Lan Nhược cũng bị điều tra vì nghi vấn trốn thuế, liên quan đến tham nhũng, rửa tiền. Chuyện này có lẽ là do Lý Trạch Vĩ nhúng tay vào. Tất nhiên rồi, con trai ông bị chơi một vố đau như vậy, người làm cha như Lý Trạch Vĩ sao có thể ngồi im được. Yên Vân Hạ nghe Lý Trạch Lâm thuật lại mọi chuyện thì chỉ cười cười, giơ ngón tay cái lên khen ngợi cậu: - Giờ thì em biết anh phúc hắc giống ai rồi. Trước đây em cứ nghĩ anh giống mẹ nhiều hơn, nhưng xem ra với tính cách này thì chắc chắn là thừa hưởng từ bố rồi. Lý Trạch Lâm cũng không phủ nhận chuyện này. Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh mà. Có điều, sau chuyện này quan hệ của cậu và Lý Trạch Vĩ cũng thoải mái hơn nhiều, ít nhất là cậu cảm thấy ông thực sự quan tâm và tôn trọng nghề nghiệp của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]