Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên trực tiếp xuất trận với thân phận bạn gái để đấu với tình địch, Yên Vân Hạ cảm thấy mình đã thắng lớn rồi. Mấy cô nương nhỏ tuổi kia tư duy cũng chỉ có vậy, so về độ sắc bén cũng chẳng thể bì được với Yên Vân Hạ. Tuy nhiên trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái. Có lẽ là vì Lan Nhược chọc đúng vào chỗ khó chịu của Yên Vân Hạ là vấn đề tuổi tác.
- Đúng là gương mặt dụ dỗ ong bướm. - Yên Vân Hạ không vui lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Lý Trạch Lâm cũng trở về. Cậu vừa ngồi xuống đã nghe thấy Yên Vân Hạ nói nhỏ một mình, sắc mặt cũng khó coi hơn ban nãy một chút thì không khỏi lo lắng. Lý Trạch Lâm ghé tai cô hỏi chuyện:
- Trong lúc anh đi đã xảy ra chuyện gì sao? Trông em có vẻ không được tốt lắm.
Yên Vân Hạ quay sang nhìn Lý Trạch Lâm một chút, sau đó liền không che giấu mà thể hiện thái độ bức xúc của mình. Cô nghiêm mặt, lạnh nhạt trả lời:
- Đúng là em đang rất không tốt đấy.
Lý Trạch Lâm nghe vậy liền trở nên luống cuống. Quả thực trước đây cậu chỉ biết đến Yên Vân Hạ với một bộ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng, cảm giác vô cùng xa cách. Nhưng hiện tại ở bên cô rồi, Lý Trạch Lâm mới biết Yên Vân Hạ cũng có lúc trẻ con, cũng có giai đoạn hờn dỗi. Đương nhiên Lý Trạch Lâm không hề thấy phiền, thậm chí còn có cảm giác cô như vậy vô cùng đáng yêu.
Lý Trạch Lâm đối với Yên Vân Hạ vẫn rất dịu dàng, cũng không sợ camera đang theo dõi bọn họ khắp nơi, chủ động giúp cô chỉnh lại tóc. Lý Trạch Lâm nhẹ nhàng lên tiếng:
- Có ai chọc tới em à?
Yên Vân Hạ nghiêng người sang một bên, cứ như vậy quan sát Lý Trạch Lâm một hồi, sau đó mới gật đầu. Cô chậm rãi đáp:
- Phải, là anh đấy. Đúng là khuôn mặt yêu nghiệt. Anh có thể bớt trêu hoa ghẹo nguyệt đi được không hả?
Lý Trạch Lâm cảm thấy mình thực sự oan vô cùng. Rõ ràng bản thân cậu chỉ đi vệ sinh thôi, sao bây giờ lại thành trêu hoa ghẹo nguyệt mất rồi. Nhưng Yên Vân Hạ lại chẳng để cho Lý Trạch Lâm có cơ hội giải thích, tiếp tục nói:
- Lần đầu tiên em cảm thấy bạn trai có nhan sắc chính là một chuyện vô cùng phiền phức đấy. Ai da, anh làm em phiền lòng chết đi được.
Yên Vân Hạ vừa nói, vừa thở dài sườn sượt khiến cho Lý Trạch Lâm dở khóc dở cười. Lúc này cậu mới để ý bên cạnh Yên Vân Hạ là Lan Nhược. Lý Trạch Lâm nhớ tới chuyện lần trước Ý Nguyên nói, Lan Nhược có ý đồ xấu với Yên Vân Hạ thì không khỏi nhíu mày. Tuy Yên Vân Hạ không biết Lan Nhược từng tỏ tình với cậu, nhưng trực giác phụ nữ vốn nhạy bén… Lý Trạch Lâm không khỏi rùng mình.
Cũng may lúc này chương trình trao giải của Kim Tượng cũng bắt đầu, lần lượt các diễn viên được xứng tên trên sân khấu khiến cho Lý Trạch Lâm không khỏi hồi hộp. Kì thực cậu không có quá nhiều hi vọng trong lần đầu tiên xuất trận này, nhưng có Yên Vân Hạ ở bên cạnh, cậu cũng muốn có chút thành tựu để cô cảm thấy tự hào.
- Anh lại căng thẳng rồi à? - Yên Vân Hạ ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi cậu.
Lý Trạch Lâm gật đầu, nụ cười có chút cứng nhắc:
- Lần đầu tiên đứng trên thảm đỏ, đúng là hơi lo lắng.
Yên Vân Hạ quan sát khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Lý Trạch Lâm. Cô nhìn thấy ở cậu, hình ảnh của bản thân vào 8 năm trước. Lúc ấy, Yên Vân Hạ cũng là lần đầu tiên xuất hiện trước truyền thông. Vốn cho rằng bản thân mình sẽ tay trắng ra về, ai ngờ lại là một năm đại thắng. Yên Vân Hạ không khỏi hoài niệm về sự ngây ngô của mình.
Cô nhìn Lý Trạch Lâm một hồi, sau đó mới lẩm bẩm:
- Đừng lo lắng, anh đã làm rất tốt rồi. Em tự hào về anh lắm đấy.
Có lẽ tiếng vỗ tay cùng reo hò quá lớn nên Lý Trạch Lâm không nghe được lời Yên Vân Hạ nói, nhưng cô cũng không để tâm lắm. Cuối cùng giải thưởng mà hai người chờ đợi cũng tới. Lý Trạch Lâm run tới nỗi lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, còn đang lúng túng không biết phải làm sao thì bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại rúc vào trong tay cậu.
Lý Trạch Lâm hơi ngẩn người, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Yên Vân Hạ vẫn đang chăm chú theo dõi chương trình trên sân khấu. Khóe môi của cô cong lên nụ cười xinh đẹp, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay của cậu. Lý Trạch Lâm không biết lúc ấy bản thân có cảm giác gì, chỉ biết những phiền muộn trong lòng đã tan biến cả rồi.
- Anh nhất định sẽ không để em thất vọng. - Lý Trạch Lâm tự trấn an bản thân, cũng là lời hứa cậu muốn nói với Yên Vân Hạ.
Màn hình trên sân khấu bắt đầu chiếu tới hình ảnh các diễn viên trẻ được đề cử cùng những bộ phim mà họ tham gia, cùng với đó là tiếng MC giới thiệu. Không khí trong khán phòng càng thêm rộn ràng. Giới giải trí mấy năm nay có thêm rất nhiều diễn viên trẻ triển vọng, đương nhiên áp lực cũng lớn hơn nhiều. Bọn họ, không ai là không muốn có một khởi đầu suôn sẻ, mà giải thưởng ‘Diễn viên trẻ triển vọng’ này chính là lời khẳng định rằng họ đã làm rất tốt.
- Cuối cùng thì giải thưởng ‘ươm mầm tài năng’ cho giới giải trí cũng đã tới thời khắc được công bố rồi. - Ở trên bục, người trao giải tếu táo trêu đùa khiến cho mọi người không khỏi bật cười thích thú. - Truyền thống tre già măng mọc trước nay vẫn là vậy, những diễn viên trẻ hiện nay đều rất tài năng, ai cũng đều xứng đáng với giải thưởng này cả. Nếu được chọn, tôi nghĩ là mình sẽ muốn tất cả các bạn đều sẽ nhận được giải thưởng khích lệ này.
Vị khách trao giải tiếc nuối lên tiếng. Cũng đúng thôi, ngoại trừ Lý Trạch Lâm thì còn rất nhiều cái tên khác cũng vô cùng nổi bật. Người có thực lực, người lưu lượng mạnh, mỗi người đều có một ưu thế riêng, khó lòng mà so sánh được. Có điều giải thưởng vẫn phải được công bố và về đúng với chủ nhân của nó. Giọng nói của người trao giải vô cùng rõng rạc vang lên:
- Xin chúc mừng diễn viên Lý Trạch Lâm cùng vai diễn Tôn Hàng trong ‘Bạo phong’ đã giành được giải thưởng ‘Diễn viên trẻ triển vọng’.
Cả hội trường gần như hét ầm lên, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, camera cũng di chuyển hướng phía Lý Trạch Lâm chiếu tới. Cậu có cảm giác hình như mình đang nằm mơ vậy, phải để Yên Vân Hạ lay mấy cái thì mới đờ đẫn tỉnh ngộ. Lý Trạch Lâm chậm rãi tiến lên sân khấu, đứng trước micro còn nhéo nhẹ vào tay mình một cái để xem là mơ hay tỉnh.
Cầm chiếc cúp trong tay, Lý Trạch Lâm không khỏi cảm thấy xúc động. Yên Vân Hạ ở phía dưới nhìn cậu như vậy thì cũng có chút thành tựu. Nói sao nhỉ? Nhìn bạn trai nhỏ trưởng thành, có được chỗ đứng cũng chính là một dạng hạnh phúc mà. Yên Vân Hạ cười đến vui vẻ.
Lúc này, Lý Trạch Lâm bắt đầu phát biểu:
- Lời đầu tiên cho phép tôi được gửi lời cảm ơn tới các bạn fan hâm mộ, nhà sản xuất của bộ phim ‘Bạo phong’ cũng như ban tổ chức của Kim Tượng đã cho tôi cơ hội được đứng trên sân khấu này. Sau là cảm ơn mọi người vì đã công nhận sự trưởng thành và tiến bộ của tôi. Cùng với đó, tôi xin được cảm ơn Yên tổng cùng Viễn Ảnh đã hết lòng nâng đỡ, tạo điều kiện cho tôi được phát triển.
Nhắc tới Yên Vân Hạ, khóe môi Lý Trạch Lâm không khỏi cong lên nụ cười hạnh phúc:
- 5 năm trước, khi tôi còn đang mơ hồ với chặng đường sự nghiệp của mình, đã có một tiền bối trở thành ánh sáng soi rọi cho tôi. Nhìn chị ấy ở trước ống kính tự tin thể hiện bản thân mình, tôi cảm thấy có một nguồn năng lượng tích cực đang truyền tải tới bản thân phải tiếp tục cố gắng.
Lý Trạch Lâm vừa nói, vừa nhìn về phía Yên Vân Hạ. Lời của cậu chỉ đơn thuần giống như bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với một đàn chị đi trước, nhưng Yên Vân Hạ biết, Lý Trạch Lâm là đang muốn bộc lộ tình cảm với mình. Cậu nắm chặt lấy chiếc cúp trên tay:
- Tôi cũng muốn có thể đạt được thành công như chị ấy đã từng, cũng muốn chứng minh rằng mình không phải người thấy khó mà lùi bước. Tất nhiên, tôi của ngày hôm nay, cũng là nhờ có tiền bối giúp đỡ rất nhiều. Vì vậy tôi muốn nói với tiền bối và những người yêu quý mình rằng, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục cống hiến, hi vọng mọi người có thể tiếp tục cùng tôi đồng hành.
Khuôn mặt của Yên Vân Hạ đã sớm đỏ bừng rồi. Lúc Lý Trạch Lâm từ trên sân khấu đi xuống, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cho đến khi cả hai trở về nhà, Lý Trạch Lâm nhìn bộ dạng lúng túng của cô thì mới bật cười, chủ động hỏi:
- Vân Hạ, em có hài lòng với biểu hiện của anh hôm nay không?
Yên Vân Hạ bấy giờ vẫn còn bị những lời ẩn ý ban nãy của Lý Trạch Lâm làm cho ngại ngùng. Có điều trong lòng cô biết rõ, mình đối với Lý Trạch Lâm có bao nhiêu yêu thích. Yên Vân Hạ tới gần cậu, sau đó nhanh chóng nắm lấy cà vạt của Lý Trạch Lâm, kéo xuống.
Lý Trạch Lâm bị bất ngờ, còn chưa chuẩn bị gì thì đã bị đôi môi mềm mại của Yên Vân Hạ khống chế. Cô nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi ấm nóng của Lý Trạch Lâm, mãi sau mới buông ra, nhẹ giọng hỏi lại:
- Câu trả lời này, theo anh là hài lòng hay không hài lòng?
Yên Vân Hạ nói xong liền chạy biến lên tầng, để lại mình Lý Trạch Lâm vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.