Chương trước
Chương sau
Về đến nhà, Yên Vân Hạ vốn muốn tự xuống nhưng Lý Trạch Lâm đã nhanh tay bế cô từ trên xe xuống. Cậu ôm Yên Vân Hạ đến ghế sô pha, để cô ngồi xuống rồi mới lật đật chạy đi tìm hộp y tế. Lý Trạch Lâm bấy giờ mới mở miệng nói chuyện:
- Chị ngồi yên đây, tôi đi lấy đồ sát trùng vết thương cho chị.
Nãy giờ trên xe Lý Trạch Lâm cứ im lặng khiến cho Yên Vân Hạ cảm thấy mình như thiếu nợ cậu vậy. Hiện giờ Lý Trạch Lâm chịu bắt chuyện khiến cho cô như trút được cả tấn gánh nặng. Yên Vân Hạ gật đầu:
- Ừ, hộp cứu thương ở trong phòng tôi.
Lý Trạch Lâm rất nhanh đã quay trở lại, trên tay cậu cầm theo băng gạc và cồn sát trùng. Yên Vân Hạ vừa nghĩ lát nữa cồn này sẽ tiếp xúc với da mình, liền cảm thấy đau rát. Lý Trạch Lâm thấy cô nhắm mắt, nhắm mũi nhíu mày, liền quan tâm hỏi:
- Sợ đau sao?
Yên Vân Hạ chậm rãi gật đầu. Lý Trạch Lâm thấy vậy thì chỉ có thể thở dài một tiếng. Cậu khẽ đáp:
- Tôi sẽ nhẹ nhàng.
Yên Vân Hạ hé mắt ra nhìn cậu, cảm giác Lý Trạch Lâm dịu dàng thế này không hiểu sao vô cùng đẹp trai, khiến cho cô ngẩn ngơ một hồi, quên cả cảm giác lo sợ ban nãy. Lý Trạch Lâm lắc đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Yên Vân Hạ, thấm một ít cồn ra bông trắng, đưa lên trán cô bắt đầu lau sạch máu.
Yên Vân Hạ ngay lập tức bị cảm giác đau rát làm cho rùng mình, cô nhăn nhó rụt cổ lại, bỗng nhiên giống như một đứa trẻ, ủy khuất lên tiếng:
- Lý Trạch Lâm, đau quá! Tôi là sếp của cậu, là người vừa cứu cậu chứ không phải kẻ thù của cậu đâu.
Lý Trạch Lâm nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, trong lòng lại nổi lên gợn sóng. Cậu giận bản thân mình không thể bảo vệ cho Yên Vân Hạ chu toàn, lại còn khiến cho cô bị thương. Nhìn cô nhăn nhó, Lý Trạch Lâm cũng bị giày vò theo. Có điều Lý Trạch Lâm không dám để lộ cảm xúc của mình ra, chỉ điều chỉnh lực tay nhẹ đi, lạnh giọng nói:
- Biết đau mà sao khi nãy không biết tránh hả?
Yên Vân Hạ cảm thấy oan ức vô cùng, cô giúp đỡ Lý Trạch Lâm như vậy, một tiếng cảm ơn cũng không nhận được, lại còn bị cậu trách mắng thêm. Yên Vân Hạ phồng má giận dỗi, nhưng vết thương trên trán rất xót, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà khẽ rên một tiếng:
- A… Nhẹ tay một chút.
Lý Trạch Lâm trong lòng không vui nhưng lại cảm giác dáng vẻ hờn dỗi này của Yên Vân Hạ thực sự rất đáng yêu, thoạt nhìn có cảm giác tươi trẻ hơn nhiều. Yên Vân Hạ cũng cảm nhận được khi ở bên cạnh Lý Trạch Lâm, dường như những cảm xúc của cô mới đúng là chân thật.
Lý Trạch Lâm không nói gì, bỗng nhiên cúi xuống thổi nhẹ vào vết thương trên trán cô. Mãi sau, cậu mới thì thầm:
- Xin lỗi, làm chị đau rồi. Cảm ơn chị vì đã bảo vệ tôi.
Yên Vân Hạ cảm thấy trái tim mình như bị lông tơ gãi nhẹ, lâng lâng đến khó tả. Cô ngượng ngùng cúi đầu, lúng túng trả lời:
- Không có gì, việc nên làm thôi. Ai bảo tôi là kim chủ của cậu chứ.
Lý Trạch Lâm mỉm cười, đây là lần đầu tiên từ sau khi gia đình cậu li tán, có người đứng ra bảo vệ cậu. Vì Yên Vân Hạ bị thương nên phần lớn thời gian Lý Trạch Lâm đều tranh thủ ở nhà để chăm sóc cô, Yên Vân Hạ cảm thấy cuộc đời của mình đúng là quá thoải mái.
Ngoại trừ tắm rửa ra thì Lý Trạch Lâm không để cô phải động tay động chân gì cả. Yên Vân Hạ cảm thấy mình cứ như nữ hoàng vậy.
- Lý Trạch Lâm, cậu lấy giúp tôi cốc nước đi.
Yên Vân Hạ ngồi trên sô pha đọc tạp chí, không ngượng ngùng mà đá nhẹ vào chân Lý Trạch Lâm một cái, sai khiến cậu. Lý Trạch Lâm mặc dù biết cô lười biếng nhưng vẫn cưng chiều. Cậu chậm rãi đứng lên bước vào bếp đưa cho cô một cốc sữa. Yên Vân Hạ không thích sữa lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết. Lúc này, cô mới lên tiếng nói tiếp:
- Lý Trạch Lâm, ‘Bạo phong’ sắp chiếu rồi. Cậu có dự tính gì thêm chưa?
Có lẽ đây là may mắn của Lý Trạch Lâm, ‘Bạo phong’ kết thúc cũng sẽ là lúc diễn ra lễ Kim Vân. Tuy cậu là tân binh nhưng Viễn Ảnh vẫn luôn tích cực lăng xê, do đó nếu có được một đề cử hay giải thưởng nhỏ trong Kim Vân cũng sẽ là chuyện có thể xảy ra. Lý Trạch Lâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó mới lên tiếng:
- Hiện tại anh Thiệu đã giúp tôi tiếp xúc với một vài kịch bản phim thần tượng. Có lẽ tôi vẫn cần vài tác phẩm chiếu mạng trước đã.
Yên Vân Hạ cảm thấy hướng đi này cũng không tệ. Tuy phim chiếu mạng kịch bản không sâu sắc, nhưng lại được công chúng hiện nay để ý và đón nhận rất nhiều. Hơn nữa, Lý Trạch Lâm còn trẻ, dòng phim mộng mơ một chút có lẽ sẽ phù hợp với cậu. Yên Vân Hạ khẽ gật đầu:
- Vậy cũng tốt. Có điều kinh phí của mấy đoàn phim chiếu mạng thường không cao, sẽ khá vất vả đấy. Nhưng cậu vẫn còn trẻ, nếu có cơ hội thì cứ thử trải nghiệm xem sao.
Lý Trạch Lâm không nói gì. Quả thực trong lòng cậu hiện tại đang để ý tới vài vấn đề lớn lao hơn. Thời gian qua ở bên Yên Vân Hạ, nhất là khi cô bị thương, Lý Trạch Lâm cảm nhận được cô không còn bài xích mình nữa. Nếu như lần này thực sự có thành tựu, Lý Trạch Lâm muốn tỏ tình với Yên Vân Hạ ngay thôi.
Cậu vào giới giải trí vì Yên Vân Hạ, hiện tại đã gặp được cô rồi, Lý Trạch Lâm không muốn lãng phí nữa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.