Yên Vân Hạ nhìn sắc mặt mình thay đổi liên tục liền chậm rãi gật đầu, sau đó kéo bà vào bên trong nhà ngồi. Xong xuôi cô nói với Lý Trạch Lâm dường như vẫn chưa hết chấn động:
- Được rồi, không có chuyện gì đâu. Ban nãy mẹ tôi hơi nóng vội, xin lỗi cậu nhé. Cậu giúp tôi lấy hai cốc nước lọc rồi tiếp tục làm việc đi.
Lý Trạch Lâm gật đầu, nhanh chóng đi chuẩn bị nước mang lên cho Yên Vân Hạ. Phụ nữ cùng nhau nói chuyện, cậu cũng không tiện xen vào nên Lý Trạch Lâm đưa nước rồi cũng vào bếp chuẩn bị nấu ăn tối luôn.
Nhìn Hà Đông Huy bước vào bếp, Hoa Vân Thư mới đánh mạnh vào tay Yên Vân Hạ một cái, giận dữ hỏi:
- Con nhóc này, con đủ lông đủ cánh rồi nên không cần ba mẹ nữa đúng không? Thay người giúp việc cũng không nói với mẹ một tiếng, lại còn chọn một chàng trai như vậy nữa. Con muốn làm mẹ tức chết hả?
Yên Vân Hạ bị mẹ vừa đánh vừa mắng mà ngơ ngác, không biết bản thân đã làm sai ở đâu. Cô xoa xoa cánh tay bị đau, nhăn nhó đáp:
- Mẹ à, mẹ vừa tới cũng không hỏi người ta là ai, lập tức lao vào nói người ta là trộm, còn muốn đuổi đánh, rõ là mắt nhìn người của mẹ có vấn đề.
- Mắt có vấn đề cũng là mẹ của chị. – Hoa Vân Thư cầm cốc nước lên uống một ngụm. Bà uống xong cốc nước mới nhớ ra vấn đề, liền quay ngoắt sang hỏi Yên Vân Hạ đang mải chơi điện thoại - Có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cua-anh-de-la-phu-ba-dai-nhan/1299559/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.