Trở lại quầy lễ tân, Đỗ Nhược nhận một công việc mới do An Nhã giao. Đó là phân loại tài liệu, in phiếu đăng ký nhân viên, toàn những công việc linh tinh.
Đỗ Nhược có thể nhận thấy, nhân viên lễ tân toàn làm những việc linh tinh, nhất là nhân viên các phòng ban đều thiếu thốn nên ai cũng ra sức sai bảo một tiểu lâu la như cô.
Đang bận rộn thì điện thoại cố định ở quầy lễ tân đỗ chuông. Đỗ Nhược cầm điện thoại lên.
Chỉ nghe một tiếng: “Vào ngay.” Điện thoại đã bị cúp máy.
Trong lòng Đỗ Nhược giật mình, là giọng của Cố Uyên. Với âm thanh đó, cô không thể nghe ra bất kỳ đầu mối nào nhưng cô có thể cảm thấy mình sẽ gặp rắc rối.
Chẳng lẽ bây giờ Cố Uyên rảnh rỗi cho nên muốn nhắm vào tờ giấy vẽ ngày hôm qua mà chất vấn cô hay sao?
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chuyện gì đến vẫn sẽ đến. Cô mạnh mẽ lấy hết can đảm gõ cửa văn phòng của Cố Uyên.
Nhìn thấy Đỗ Nhược đứng xa xa ở cửa không dám bước tới, vẻ mặt Cố Uyên không khỏi trở nên mờ mịt. Anh chỉ vào chiếc ly cát màu tím trên bàn: “Cô đã dùng cái gì để rửa ly vậy? Có một mùi vị rất kỳ lạ.”
“Nước rửa chén ạ.” Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, thẳng thắn trả lời, cuối cùng lại cường điệu nhấn mạnh: “Tôi đã rửa rất cẩn thận. Để đảm bảo không có cặn bẩn, sau khi rửa sạch và chần qua nước sôi, tôi mới đem pha trà cho anh.”
Thật sự vẻ mặt của Cố Uyên suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-ngoc-manh-ngon-mieng-cua-vai-ac/1013023/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.