Đỗ Nhược quay đầu liếc nhìn cơn mưa không ngớt ngoài cửa sổ, cô tiếc nuối lắc đầu, rồi trở về phòng cầm máy tính trong tay tự nhủ từ giờ trở đi, cô sẽ tranh thủ thời gian cố gắng sống tự lập, chờ cô kiếm đủ tiền sẽ tự do rời khỏi nơi này, để Cố Uyên tự chơi một mình, cô sẽ không hầu hạ anh ta đâu. Suy nghĩ như vậy nên hiệu quả vẽ của Đỗ Nhược đã được cải thiện đáng kể, chiếc máy tính được tối ưu hóa bởi Hàn Mục giống như được dùng dầu bôi trơn đặc biệt, cho dù cô có giày vò thế nào thì nó cũng không xuất hiện bất kỳ trục trục gì cả. Lại nói về sau khi Cố Uyên đưa Đỗ Nhược đến chung cư, anh vội quay về tập đoàn Hằng Á. Trước khi xuống xe, anh thoáng nhìn thấy chiếc ô mà Đỗ Nhược ném lên ghế phụ một cách không thương tiếc. Bàn tay anh đang định rút chìa khóa thì dừng lại, xoay người hướng về chiếc ô. Cố Uyên cầm ô lên, phát hiện dưới ô còn có một tờ giấy. Nó được gấp bừa bãi, nhàu nhĩ chẳng ra hình thù gì. Nhìn thoáng qua Cố Uyên đã kết luận đây nhất định là rác rưởi mà Đỗ Nhược vứt lại. Cố Uyên cau mày nhặt lên, muốn ném vào thùng rác ô tô nhưng không biết nghĩ đến điều gì, anh lại lấy ra xem xét. Nhìn xong, trái tim bỗng hứng chịu một một đòn công kích nghiêm trọng. Anh chỉ thấy trên giấy vẽ hai con khỉ, một lớn một nhỏ. Khỉ con linh động đáng yêu, nhìn vô cùng dễ thương. Nó yếu ớt ngồi xổm bên chân chú khỉ lớn, vô tội ngước nhìn khỉ lớn. Khi lớn có một bộ mặt nham hiểm và xảo quyệt, bên môi kéo ra một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn. Nó vô tình ném chiếc giày thêu bỏ túi vào khỉ con. Sự khác biệt lớn nhất giữa hai con khỉ là khỉ con vốn là một con khỉ bình thường trong khi khỉ lớn thì có dáng một con chó hình người mặc bộ âu phục, đeo cà vạt, xài keo xịt tóc. Nó đứng thẳng, trông thật buồn cười, càng buồn cười hơn là vẽ ngoài của khỉ lớn rõ ràng là mang đặc điểm cá nhân độc đáo của Cố Uyên. Ngay cả bộ đồ trên người của nó cũng được vẽ logo Armani thật to, mà bộ đồ Cố Uyên mặc ngày hôm nay vừa đúng lại là kiểu mới của Armani. Ngoài ra, còn có một chuỗi lời bộc bạch được viết dưới bức tranh: “Con người và động vật khác nhau ở chỗ động vật vẫn luôn là động vật còn con người đôi khi lại không phải là con người. Sau khi một con khỉ nào đó tiến hóa thành một con trưởng thành, nó thậm chí còn không bằng loài thú.” Cố Uyên nhìn chầm chầm hình vẽ trên tờ giấy với vẻ mặt nặng nề, ánh mắt tối sầm lại. ‘Được lắm. Đây là buộc tội tôi làm khó làm dễ cô, nhân tiện còn gọi tôi không phải là người sao? Bây giờ lá gan của cô thật đúng là càng ngày càng lớn.’ Cố Uyên đem tờ giấy vuốt phẳng, gấp đôi, đem bỏ vào ngăn chứa đồ của xe cùng với chiếc ô. Tốt. Bây giờ, ngoài bức tranh trong phòng họp, trong tay anh còn có thêm một bằng chứng do Đỗ Nhược tự đưa tới tay. Cố Uyên cười lạnh một tiếng, rút chìa khóa, đẩy cửa xe. Lúc đó, vô tình anh nhìn thấy hình ảnh của mình được phản chiếu qua cửa sổ xe. Đó là một khuôn mặt với tia cười lạnh lùng giống hệt với nụ cười đầy ác ý của khỉ lớn bên trong bức tranh. Cố Uyên cảm thấy trán giật giật hai lần, anh ép xuống một tia khô khốc trong lòng, nhanh chóng kéo khóe miệng xuống, khôi phục lại vẻ ngoài không rõ cảm xúc của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]