Cố Uyên vừa nổ máy vừa xem kính chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ tức đến nổ phổi của Đỗ Nhược, anh không nhịn được cười ra tiếng.
Candy thấy vậy không khỏi tò mò, hỏi: “Cậu, cậu đang cười gì thế ạ?”
“Không có gì.” Cố Uyên xoay tay lái, đạp thắng xe, xe chậm rãi tiến về phía trước. Dáng vẻ tức tối giậm chân của Đỗ Nhược đang ngày càng nhỏ dần trong gương chiếu hậu dường như là thú vị hơn rất nhiều so với trước đây. Vừa rồi, cái dáng vẻ xù lông của cô cũng thật là đáng yêu.
Cố Uyên vô tình bắt gặp ánh mắt tò mò của đứa cháu gái nhỏ đang nhìn mình. Vừa nãy, chẳng lẽ là anh bị quỷ ám hay sao? Sao lại có thể cảm thấy Đỗ Nhược đáng yêu được chứ. Nếu nói đáng yêu thì phải giống như dáng vẻ trẻ con Candy mới có thể xem là đáng yêu. Đỗ Nhược thì có chỗ nào dính dáng đến đáng yêu cơ chứ. Mấy ngày nay, lần nào đụng phải cô ấy cũng không có chuyện gì tốt. Hôm nay, nếu không phải vì tiện đường nên nhận lời rước Candy về nhà sau khi tan trường thì anh cũng sẽ không đến nơi này. Nào ngờ, xe vừa dừng lại, anh đã nhận được một cuộc điện thoại. Nhân cơ hội đó, Candy lén lút chùn xuống xe để đi mua kẹo bông gòn.
Đỗ Nhược nhìn hai chiếc xe đang dần dần chạy đi, vẻ mặt vẫn còn đang tức giận, bỗng nhiên cô bị vỗ một cái vào vai: “Cô được lắm, có thể khiến cho Cố Uyên bị mây xanh che đầu, lá gan cũng không phải nhỏ, thật khâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-ngoc-manh-ngon-mieng-cua-vai-ac/1013000/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.