Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi bước vào cửa. Ông ta khá béo, có nếp nhăn rõ ràng ở khóe mắt và lông mày nhưng trông không già, cũng có vẻ khá thân thiện.
“Tiểu Bạch, các cô đang bận sao?” Tổng giám đốc Vương tự nhiên chào hỏi.
Bạch Giai Vũ có chút giận nói: “Tổng giám đốc Vương, đừng gọi tôi là Tiểu Bạch, tôi cũng không phải “Tiểu Bạch”.”
“Được, được, haha!” Tổng giám đốc Vương có vẻ rất dễ chịu, cũng biết đùa giỡn, ông ta lại đưa mắt nhìn Đỗ Nhược: “Đây là tiểu Đỗ thì phải.”
Bạch Giai Vũ vội giới thiệu với Đỗ Nhược: “Đây là Tổng giám đốc Vương, đến từ công ty bảo vệ môi trường.”
Trước đây, nguyên chủ cũng không biết người này, tất nhiên là Đỗ Nhược không có ấn tượng. Nghe Bạch Giai Vũ giới thiệu, trên mặt cô lộ ra nụ cười sáng lạn, cô gọi ông ta một tiếng: “Tổng giám đốc Vương.”
Tổng giám đốc Vương cười rồi gật đầu với Đỗ Nhược: “Tiểu Đỗ, không tệ, làm rất tốt, tôi coi trọng cô!”
Nói xong, ông ta vui vẻ quay lưng bỏ đi.
Điều này khiến Đỗ Nhược cảm thấy không thể giải thích được, cô hỏi Bạch Giai Vũ: “Vị Tổng giám đốc Vương nói thế là có ý gì, đến đây, lại không tìm tổng giám đốc Thẩm mà chỉ đến chào hỏi chúng ta là sao?”
Bạch Giai Vũ cười một cái đầy khó hiểu: “Tổng giám đốc Vương cũng không phải tới chào hỏi 'Chúng ta', ông ta đến đây là muốn tìm cô.”
Đỗ Nhược chỉ tay về phía mình: “Tìm tôi sao?” Cô kinh ngạc hỏi: “Tìm tôi để làm gì?”
“Tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-ngoc-manh-ngon-mieng-cua-vai-ac/1012995/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.