Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Gần đây, Từ Vọng rất sầu não. Sự nghiệp của cô ấy đã bị bão hòa, cô… không có linh cảm hay cảm hứng
gì nữa.
Lục Bá An không hiểu được nỗi buồn của cô: “Tranh cho trẻ con xem cũng đáng để em mất hồn mỗi ngày
sao, mấy đứa trẻ tuổi ấy có thể đọc hiểu cái gì, em cứ tùy tiện vẽ linh tinh là được rồi.”
Đối với chuyện này, Từ Vọng phải tiến hành công tác tư tưởng cho anh: “Những độc giả nhỏ bé của em
là những bông hoa của tổ quốc, là trụ cột tương lai của xã hội. Làm sao có thể tùy tiện vẽ linh
tinh cho chúng được? Anh nghĩ rằng vẽ tranh cho trẻ em xem là đơn giản lắm sao? Không hề nhé!
Em nói cho anh biết, rất khó để đơn giản hóa những đạo lý khó hiểu thành điều mà trẻ em có thể hiểu
được. Mà không chỉ phải đơn giản, còn phải thật sống động và thú vị nữa, khó khăn chồng chất khó
khăn. Khác nghề như cách núi, anh không biết thì đừng nói linh tinh.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trên hành động anh vẫn rất ủng hộ công việc của cô. Nhưng miệng lưỡi anh
rất đáng ghét, làm cô bực mình. Hiếm được một buổi sáng thức trước anh, cô đến phòng trẻ con bế Từ
Nhất vừa thức giấc đến phòng mình, đặt con xuống giường lớn. Không cần ai dạy, cục cưng Từ Nhất
ngày càng hoạt bát dùng cả tay lẫn chân bò đến cạnh cha mình, bàn tay mập mạp vươn về phía gương
mặt đẹp trai của cha, không biết nặng nhẹ cũng không biết đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-mat-tri-nho/1717443/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.