Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Từ Vọng không thể chống đỡ nổi sự dịu dàng lơ đãng của Lục Bá An.
Trong phòng chỉ mở đèn bàn trên đầu giường, nụ hôn của anh vừa dịu nhẹ lại vừa cẩn thận, khiến cô
rất ư là không có tiền đồ mà chìm đắm trong đó, dần dần quên mất tranh luận với anh.
Kết thúc nụ hôn, anh nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt mềm mại của cô, nói với một giọng điệu trầm thấp
và quyến luyến: “Từ Vọng, anh say hay không say, em biết chưa?”
Từ Vọng môi đỏ au, ngơ ngác gật đầu. “Thế còn em?”
“Em ư?” Âm cuối của cô hơi cao, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
“Lúc đó em cũng say sao?!” Câu nói của anh không giống như nghi vấn, mà như là đã có đáp án trong
lòng, không cần cô trả lời.
“Ha ha… Em không nhớ nữa, chắc là cũng….say đó.” Từ Vọng lập tức hơi hoảng, chỉ lo gặng hỏi anh mà
lại quên mất ý đồ của mình cũng không mấy trong sáng.
“Thế à?” Giọng nói của anh không rõ ràng, lại cúi đầu ngậm môi cô.
Đáp án này rất quan trọng mà cũng chẳng mấy quan trọng. Từ Vọng được anh đáp trả và có đáp án như
mong muốn nên cũng đã rất thỏa mãn.
Điều không thỏa mãn duy nhất là anh lại động tay động chân. Hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, nhỏ
giọng nói: “Nhất Nhất đang ở đây…”
“Thằng bé đang ngủ.” “Không được…”
Thế nhưng lời nói của cô chẳng bao giờ có tác dụng, sự phản kháng yếu ớt nào có chống được sự công
kích của Lục Bá An.
Sáng hôm sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-mat-tri-nho/1717433/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.