Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Khi Từ Vọng và Từ Nhất ra ngoài chờ Lục Bá An thì trời đã đổ tuyết.
Trước cửa nhà hàng, cây thông Noel lấp lánh rực rỡ, xa xa ngân vang ca khúc Giáng Sinh quen thuộc,
ngoài phố ai ai cũng mang vẻ mặt vui cười, có bé gái đáng yêu trên tay còn cầm ‘quả bình an*’. Từ
Vọng ngẩng đầu nhìn lên trời, cứ luôn cảm thấy có một ông cụ trốn trong bầu trời tối đen kia, đang
mỉm cười tít mắt rải những bông tuyết xuống.
(*quả táo, táo và bình an trong tiếng Trung đồng âm)
Bầu không khí đêm bình an vượt xa tưởng tượng của cô, như thể được trở về lễ Giáng Sinh trong quá
khứ.
Từ Vọng ngồi xổm xuống kéo tấm che xe đẩy lại thật kín, tránh để tuyết rơi vào làm lạnh cục cưng
mũm mĩm của cô. Từ Nhất vui vẻ cả ngày giờ đã buồn ngủ, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, nhìn thấy
mẹ cũng không còn hưng phấn như mọi khi mà chỉ nằm yên, đến mắt cũng không chuyển.
Một cái áo khoác ấm áp phủ lên vai cô, giọng nói của Lục Bá An lành lạnh: “Đằng trước kẹt xe, chúng
ta đi bộ tới đó đi.” Anh một tay đẩy xe, một tay khoác vai cô đi về phía trước.
Dòng người hòa cùng vào ngày lễ hội, xe có tốt đến mấy cũng sẽ bị kẹt trên đường.
Từ Vọng trong lòng ấm áp ngọt ngào, len lén nhìn sườn mặt của Lục Bá An, cảm thấy anh càng già càng
đẹp trai.
Cô thấy thế và người khác cũng vậy, chỉ đi một đoạn ngắn mà đã thấy có mấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-mat-tri-nho/1717424/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.