Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Đa số những người sợ chó là do từng bị chó cắn, Từ Vọng cũng không ngoại lệ.
Lúc nhỏ vì cô nghịch ngợm, nghe lời xúi bậy của đám bạn mà đi chọc một con chó Bắc Kinh, kết quả
con chó Bắc Kinh đó vô cùng hung dữ, chạy xộc tới cắn lên bắp chân cô một cái, từ đó trong lòng Từ
Vọng có bóng ma tâm lý, bất kể là thấy chó lớn hay chó nhỏ gì cũng bỏ chạy.
Tuy chó rất dễ thương nhưng trong mắt cô tất cả đều như con chó Bắc Kinh hung dữ năm xưa.
Cô vô cùng căm phẫn cúp điện thoại của Lục Bá An, trong lòng mắng anh mười lần, sau đó nói: “Dì
Trương, dì có thể dẫn con chó kia ra sau vườn được không?”
Dì Trương khó xử: “Chuyện này…. ông chủ đã dặn phải để nó trước sân để giữ nhà.”
Thật ra nguyên văn của Lục Bá An là dù cho Từ Vọng có cầu xin thế nào cũng không được dắt con chó
đi, nhưng để tránh làm tổn thương tình cảm, dì giúp việc đành phải bịa ra lời nói dối thiện ý.
Từ Vọng giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại hé cửa ra nhìn một lúc, kích thước của con chó săn
mồi lông vàng không nhỏ, còn lớn hơn chó Bắc Kinh, cô thật sự không dám làm liều, chỉ có thể từ bỏ
ý định đi cứu viện Thường Phong mà bế Từ Nhất trở về phòng.
Cô gọi điện thoại cho Thường Phong, thở dài: “Không phải tôi không muốn cứu cậu, nhưng kẻ địch quá
âm hiểm, tự tôi còn khó bảo toàn được, nên cậu tự cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-mat-tri-nho/1717422/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.