Edit: Hoa Tuyết
Ánh mặt trời ngày thu len lỏi vào từng ngõ ngách thành phố, một chiếc xe màu đen lái từ xa tới,
cuốn theo một trận gió, thổi bay những chiếc lá vàng rơi. Đám lá vàng tung bay rồi chậm rãi rơi trở
lại mặt đất, không ngờ một bàn chân vô tình giẫm lên nói.
Một dáng người cao ngạo lạnh lùng, đôi chân thon dài, mỗi bước chân anh đi qua đều để lại sự lạnh
lẽo. Ven đường, mấy chú chim se sẻ đang nhảy nhót kiếm ăn cũng cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức
vỗ cánh bay về phía trời xanh. Mấy đứa bé đang nhặt lá chơi đùa, sau khi nhìn về phía anh cũng rất
ăn ý xoay người bỏ chạy.
Có cánh thì bay đi, có chân thì chạy mất, chỉ tội nghiệp Từ Nhất đáng thương không biết bay cũng
không biết chạy, bị Lục Bá An bế, khóc suốt đường đi, đã từ bỏ chuyện giãy giụa mà mệt mỏi ngủ say.
Trợ lý Hàn đi theo sau Lục Bá An, không biết tại sao lại vô cùng khẩn trương, phía sau gáy hơi lành
lạnh. Đến khi đi vào bệnh viện mới bừng hiểu ra, cậu ta nhớ Từ Vọng là một cô gái rất được, vui
tươi phóng khoáng, luôn lịch sự lễ phép với mình, đôi khi đi đón cô, cô còn mua cà phê cho mình.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, cậu ta không khỏi đổ mồ hôi thay Từ Vọng.
(* Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.) Anh sẽ không đến nhanh như
vậy chứ? Linh hồn Từ Vọng vật vờ, cứ như sắp bỏ cô đi.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-mat-tri-nho/1717399/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.