Chương trước
Chương sau

"Hưu --"
Bờm ngựa màu nâu đỏ dựng lên theo gió, một bóng người áo đen tiêu sái tiếp đất.
"Vương gia, ngài đã trở về."
Quản gia cung kính khom người.
Lâm Lang khẽ gật đầu, tiến vào Vương phủ.
"Hôm nay Vương phu làm gì?" Nàng đi ngang đài nước trong sân, liếc mắt một cái đã thấy Tạ Liên Thành đang cắt hoa trong đình viện, áo ngoài nhạt màu, làn váy tầng tầng lớp lớp như hoa sen nở rộ. Dáng người hắn tinh tế như liễu, áo lông chồn to rộng xoã tung cũng không giấu được phần hơi thở nhu nhược của hắn.
"Bẩm Vương gia, Vương phu buổi sáng dùng bữa liền về phòng nghỉ ngơi, chưa từng ra ngoài lần nào. Lúc này thừa dịp tuyết ngừng rơi, đoán chừng là có chút hứng thú nên mới muốn chăm sóc vườn hoa." Quản gia nói.
"Vương phu vốn ốm yếu, hẳn nên ra ngoài nhiều một chút, cả ngày ở lì trong phòng cũng không tốt cho cơ thể. Có nơi nào đáng đi ngươi nhớ nói cho bổn vương biết, đợi khi nào rảnh rỗi bổn vương sẽ dẫn Vương phu đi." Lâm Lang nói.
Quản gia vội vàng đáp lời.
"Chuẩn bị nước ấm, để bổn vương rửa mặt." Sau đó nàng phân phó.
Quản gia hơi khựng bước chân, "Vâng, Vương gia."
Quản gia một bên nhận lấy áo choàng Lâm Lang vừa cởi, một bên sai hạ nhân chuẩn bị dụng cụ tắm gội, chờ đến khi đã an bài mọi chuyện thoả đáng, quản gia mới nhẹ nhàng khép cửa.
Giống như mọi khi, bà cúi đầu đi qua đình viện.
"Vương gia đã về?"
"Vâng, vừa trở về không lâu, đang tắm gội trong phòng."
Quản gia khom lưng trả lời, bên trong tầm mắt, Vương phu hái một đoá thiên trúc quỳ non màu hồng đào rồi cầm trong tay thưởng thức, màu sắc tươi đẹp bắt mắt tạo nên sự tương phản mãnh liệt với màu trắng của ngón tay, hình thành vẻ đẹp yêu dã làm người khác hít thở không thông.
"Đã biết, ngươi có thể lui xuống." Nét mặt Tạ Liên Thành ôn hoà, "Hôm nay cũng vất vả rồi."
"Được làm việc cho Vương phu là vinh hạnh của tiểu nhân."
Tiêng nói hơi nhu mị khiến quản gia nghe thấy hơi gợn sóng trong lòng, bà hành lễ, lúc này mới chậm rãi lui xuống.
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng ngắt xuống vài cánh hoa, bỏ vào trong miệng, hàm răng bén nhọn nhanh chóng xé cánh hoa thành hai nửa, tựa như xé rách da thịt con người.
Nhấm nháp.
Không ngờ cũng ngọt phết.
Hắn khẽ liếm môi đỏ.
-
"Kẽo kẹt --"
Tạ Liên Thành đẩy cửa ra, một luồng hơi ấm ập tới.
Lâm Lang lau tóc đi ra, trên người chỉ mặt một cái áo trong màu trắng, mơ hồ phô bày dáng người yểu điệu, "Sao không chơi thêm chút nữa bên ngoài?" Lâm Lang kinh ngạc nhìn nam nhân.
"Ở bên ngoài lâu lắm rồi." Tạ Liên Thành ân cần đi đến mặc áo ngoài cho nàng, "Tướng quân đi đâu vậy? Cả ngày không thấy bóng người, làm Tạ Liên Thành tìm rất lâu."
Hắn từ trên giường nhặt một cái đai lưng khảm đá quý.
"Cũng không có gì, chỉ là đi gặp cố nhân mà thôi." Lâm Lang bình tĩnh đáp.
"Sợ không đơn giản chỉ là cố nhân đâu."
"Cái gì?"
Hắn cúi đầu quấn đai lưng lên, ngón tay bay múa lên xuống, tư thái vẫn tuyệt đẹp như mọi khi, "Hoặc nói, đó là -- ý trung nhân mà tướng quân tâm tâm niệm niệm?"
Đai lưng đột nhiên thắt chặt.
Lâm Lang bị ngạt thở.
Trên mu bàn tay trắng nõn của nam nhân dần nổi lên gân xanh.
Xiết vòng eo thành một tư thế ghê rợn.
Trán nàng đổ mồ hôi lạnh.
"Kẻ nói dối thì sao xứng được tha thứ?" Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt như ánh trăng trắng tinh không tì vết, "Ngài nói có đúng không, tướng quân của ta?"
Hắn mỉm cười với nàng, răng nhỏ trắng đều dáng gạo nếp, trông phúc hậu và vô hại.
Tạ Liên Thành chợt đẩy mạnh nàng ngã lên giường, hai người đồng thời nằm trên chăn thêu, tóc đen giao nhau.
Ngực Lâm Lang đau nhói, theo bản năng muốn đẩy Tạ Liên Thành đang đè trên người mình ra, thế nhưng lúc bàn tay duỗi ra, tứ chi bỗng nhưng mềm mại vô lực, như thể trong giờ phút này bị rút hết toàn bộ sức lực.
Lại nhân lúc nàng không chú ý mà động tay chân.
Nhìn dáng vẻ này, nam chủ rất có tiềm chất hắc hoá đó chứ, sự dạy dỗ trước giờ của nàng cũng đã có hiệu quả rồi.
"Liên Thành, là ngươi? Ngươi muốn làm gì?"
"Tướng quân niên thiếu thành danh, mưu dũng song toàn, am hiểu nhất là suy đoán tâm tư kẻ địch, chẳng lẽ không đoán được ý định của Liên Thành bây giờ sao?" Hắn cởi đai lưng trên eo Lâm Lang, dùng nó buộc chặt hai tay của nàng, động tác vô cùng thuần thục, như thể đã tập luyện cả trăm lần.
Lâm Lang nghĩ thầm, ai da, không được, hình như nàng sắp bị lật xe rồi.
Chậc, thật kích thích.
Tạ Liên Thành cúi đầu nhìn Lâm Lang.
Đêm qua hắn hoan hảo với nàng, nằm dưới thân nàng uyển chuyển thừa hoan.
Hắn nhớ rõ dáng vẻ ý loạn tình mê kia của nàng, lần này đến lần khác nói bên tai hắn, Liên Thành, ta thích ngươi.
Thích ngươi cả đời.
Giọng nói đó ôn nhu vô bờ, làm hắn chỉ muốn lấy hết tình yêu cả đời mình để đáp lại nàng.
Chỉ là, hình như nàng -- không nghĩ như thế.
Rõ ràng đã có hắn, vẫn muốn đi trêu ghẹo nam nhân khác.
Để hắn thất vọng vô số lần.
Vì thế hắn đành phải dùng cách riêng của mình, khiến trong mắt nàng chỉ còn lại 'một người' là hắn.
"Tướng quân, đừng sợ, Liên Thành sẽ nhẹ nhàng."
Lâm Lang thấy hắn lấy ra một cây roi dài màu đen ngâm nước muối.
Cái này chơi vui à nha.
"A!"
Mạc Tiêu Yến tỉnh lại trong cơn đau, không nén được hét một tiếng chói tai.
"Chát --"
Lại một roi quất tới, toàn bộ cơ thể nàng ta run lên, lưng cong thành hình con tôm.
Mạc Tiêu Yến đau điếng người, thở hổn hển, mồ hô theo trán chảy vào trong mắt, cảm giác chát vô cùng, không nghĩ ngợi gì liền mắng, "Đồ khốn, mau dừng tay! Coi chừng bổn vương chém đầu của ngươi!"
"Oh?"
Đáp lại là một giọng nam lười nhác.
Tiếng nói nhẹ nhàng kia nàng ta rất quen thuộc, thế nhưng sao lại nhiều thêm hương vị mê ly?
Nàng ta gắng sức mở mắt.
Đến lúc nàng ta thấy rõ người trước mặt, lập tức ngây dại.
Nam nhân vận một bộ xiêm y đỏ nhạt, bàn tay mảnh khảnh tùy ý kéo chỉnh cổ áo, phong cảnh bên trong có thể lờ mờ thấy được. Nhưng một bàn tay khác của hắn lại nắm một cây roi dài, trên đó dính máu đỏ tươi, bầu không khí chưa đầy mùi rỉ sét.
"Thì ra là Vương gia."
Tạ Liên Thành liếc mắt một cái đã nhận ra sự khác biệt giữa hai người.
"Có điều vậy cũng tốt, đỡ mất công ta đau lòng."
Hắn lẩm bẩm, rồi duỗi tay vén tóc mái bên tai, nở nụ cười nhu tình như nước với Mạc Tiêu Yến.
Vậy thì để vật thay thế là ngươi nhận lấy trừng phạt đi.
Có khuôn mặt giống nhau, giọng nói giống nhau, lúc khóc lên chắc không khác là bao.
Thật muốn thấy bộ dạng chật vật xin tha của tướng quân.
Nếu thật sự là nàng, hắn sẽ liếm sạch số nước mắt ấy.
Mạc Tiêu Yến lại bị nụ cười này làm cho mê mệt.
Trong lòng nàng ta, Tạ Liên Thành vẫn luôn là một đoá hoa cao lãnh, lúc này bất chợt thấy hắn cười, thật sự là dáng vẻ tuyệt mỹ của 'hoa lê nở giữa ngàn vạn cây', nhất thời thụ sủng nhược kinh, ngay cả vết thương trên người cũng đỡ đau vài phần.
"Liên Thành..." Nàng ta có chút động tình.
"Chát!"
Lại một roi quất tới, đánh vào đùi nàng ta, lập tức xuất hiện một vệt đỏ.
"A! Đau quá! Ngươi điên rồi?!"
Tiếng kêu thê thảm như heo bị thọc tiết vang lên.
Ban đầu nàng ta giãy giụa, nhưng tay chân đều bị buộc chặt bằng dây thừng thô cứng, nhúc nhích một chút cũng bị cắt da. Tạ Liên Thành phiền vì nàng ta quá ồn, dứt khoát lấy mảnh vải nhét vào miệng nàng ta.
Dần dần, máu thấm vào dây thừng.
Tiếng nức nở của nữ nhân cũng càng lúc càng mỏng manh.
Trong nửa canh giờ, Mạc Tiêu Yến không biết bị hành hạ bao nhiêu lần. Thường xuyên ngất đi, chưa được bao lâu, một thùng nước lạnh tạt tới làm ướt khắp giường. Trên người nàng ta vô số vết roi, một số bị tróc da, lúc đụng vào nước cơn đau tăng gấp bội.
Mắt nàng ta nhìn Tạ Liên Thành chứa đầy sự sợ hãi.
Tới lúc cuối cùng, dù hắn chỉ mới dùng đầu ngón tay đụng một chút vào mặt, nàng ta cũng cảm thấy cực kì đau đớn như bị kim đâm.
"Bây giờ biết học ngoan rồi à?"
Nam nhân vô cùng thương tiếc chạm nhẹ vệt đỏ trên vai nàng ta, khác nhau một trời một vực so với người bạo hành khi nãy.
Mạc Tiêu Yến khóc rống lên, người run lẩy bẩy không nói được nên lời.
Trên thực tế, nàng ta căn bản không làm rõ được tình huống hiện giờ, cũng không biết 'nàng' đã chọc gì tới Tạ Liên Thành, kết quả để bản thân cõng nồi, vừa tỉnh lại đã bị Tạ Liên Thành quất roi vào người.
"Sao thế, câm à? Hay là ngươi ghét ta, không muốn nói chuyện với ta?" Tạ Liên Thành dựa sát vào, vươn hai ngón tay kẹp lấy lưỡi nàng ta, "Một khi đã thế, cái lưỡi này cắt đi chắc cũng không phiền đâu." Lời hắn nói nhẹ tựa mây bay, như thể đang bàn xem bữa tối ăn món gì.
Mạc Tiêu Yến hoảng loạn lắc đầu, nước mắt hoà lẫn nước mũi chảy xuống, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Nàng ta ở hiện đại là con gái một, gia đình tuy rằng không tính giàu có gì nhưng lại có cha mẹ yêu thương. Sau khi xuyên tới Sở quốc thì trở thành Vương gia được Nữ hoàng bệ hạ ân sủng, trải qua cuộc sống xa hoa cẩm y ngọc thực, các nam nhân cũng thiên y bách thuận với nàng ta, căn bản chưa chịu khổ cực gì.
Tạ Liên Thành thấy nàng ta cũng đã đến cực hạn, lại chơi nữa có lẽ sẽ hỏng thật.
Vạn nhất tướng quân đại nhân của hắn vì thế mà bị ảnh hưởng, vậy thì làm sao bây giờ?
"Chuyện hôm nay... ngươi phải giữ bí mật đó."
Hắn vươn một ngón tay đặt lên môi nữ nhân, giọng điệu dịu dàng mà lưu luyến, rải lên một lớp đường trắng ngọt mịn.
"Nếu không, ta thật sự sẽ cắt đứt lưỡi của ngươi."
"Sau đó xào chín, rồi đút cho ngươi ăn."
Cơ thể Mạc Tiêu Yến lại co giật lần nữa.
Đồ bệnh tâm thần!
Tạ Liên Thành lại cười vô cùng vui vẻ, mở trói rồi lấy thuốc trị thương tốt nhất thoa cho nàng ta. Chưa đến ba ngày, miệng vết thương của Mạc Tiêu Yến đã nhanh chóng kết vảy, có dấu hiệu sắp lành hẳn.
Nhưng kí ức đen tối mà ngày ấy nàng ta chịu đựng không thể nào vứt bỏ được.
Tạ Liên Thành trở thành bóng ma tâm lí của nàng ta.
Chỉ cần hắn vừa xuất hiện, cả người nàng ta sẽ bất giác run rẩy, nhớ đến dáng vẻ dịu dàng cười nhạt của hắn khi bạo hành mình, sao lại có người biến thái tới mức này chứ? Nàng ta càng đau đớn, hắn càng cười thêm duyên dáng.
Sống cùng kẻ có bệnh xà tinh nặng như vậy, Mạc Tiêu Yến đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nàng ta thừa dịp Tạ Liên Thành ra ngoài, trèo cửa sổ chạy trốn vào phòng một nam nhân duy nhất mà hiện giờ nàng ta có thể tin tưởng.
"Đình Nhi, ngươi cứu, cứu ta với, Tạ Liên Thành hắn điên rồi, hắn muốn giết ta! Cái tên bệnh xà tinh kia hắn thật sự muốn giết ta!" Nữ nhân bị doạ đến nỗi nói năng lộn xộn.
Trạng thái của Mạc Tiêu Yến bây giờ không khác gì người chết đuối, liều mạng muốn nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Chính là nàng ta không biết trên đời này hoá ra còn có chuyện xui xẻo hơn thế.
"Vương gia, cuối cùng Ôn Đình cũng chờ được người rồi."
Nam nhân từ từ đặt tay mình lên mu bàn tay của Mạc Tiêu Yến, ngón tay hắn lạnh lẽo thấu xương, khiến nàng ta khó nén run rẩy một chút. Rõ ràng trong phòng có đốt hương, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy rất lạnh, khắp người phảng phất đóng băng, không có cách nào ấm lại.
"Đầu tiên là Vương phu, sau đó là Tiểu Đao và Nghiêm Bạc Dạ, còn ta thì sao? Tới khi nào người mới có thể chú ý đến ta?" Hắn âm trầm nói.
"Quả nhiên Ôn Đình quá tham lam, cũng thật ghen ghét, chỉ muốn người nhìn một mình ta."
Lời nói có phần quen thuộc này làm gương mặt Mạc Tiêu Yến trắng bệch.
Không, không thể nào?
"Nếu không làm được..."
"Thì Vương gia móc mắt mình ra đưa cho Ôn Đình, được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.