Trong chốn sương mù ẩn khuất, tiếng chuông chùa trở nên xa xăm.
Dưới tàng cây Bồ Đề, một bóng người lục y an tĩnh mà đứng.
“Sàn sạt ——”
Có người đi tới.
Nam nhân chậm rãi mở bừng mắt.
Tiểu tăng mặc sa y màu xám chắp tay trước ngực.
“Hàn thí chủ, cơm nước đã xong, mau tới dùng bữa.”
“Đa tạ tiểu sư phó.” Hắn nói lời cảm tạ, giọng nói nhẹ nhàng cộng một thân khí thế phong hoa, khiến mấy nữ khách đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Phương trượng trụ trì của chùa Chiêu Giác dùng cơm cùng hắn.
Chỉ là vài món chay thanh đạm, hắn lại như đang nhấm nháp mỹ vị vô song, mỗi một động tác đều như trăng thanh gió mát, ánh mắt thuần triệt mà sạch sẽ.
Tựa như đứa bé mới sinh.
“Lâm Lương, ngươi thật sự không định nhập vào cửa Phật?” Phương trượng thở dài nói.
Một năm trước, ông vân du tứ hải, trằn trọc đi tới Vô Song thành, muốn đến phủ thành chủ, rồi chợt thấy trong một góc đã sụp đổ, mơ hồ có thể nhận ra có bóng người bị đè phía dưới, nên lập tức dùng tay không đào ra. Thi thể của nữ tử trong lòng nam nhân đã sớm mất đi sinh mệnh, chỉ có hắn còn tồn một hơi, phương trượng đã giành lại mạng của hắn từ trong tay Diêm La Vương về.
Vất vả lắm mới làm người tỉnh lại, nhưng hắn lại quên mất mọi chuyện.
Phương trượng nhìn vào đôi mắt mờ mịt của hắn, giật giật môi, cuối cũng vẫn không nói cho hắn chuyện về thi thể của nữ tử vô danh kia.
Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-hac-hoa-hang-ngay/904156/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.