Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều ba ngày sau, Chúc Vô Ương trở về.

Việc đầu tiên hắn làm là vội vàng gặp mặt tiểu phu nhân của hắn.

Lâm Lang quay lưng đọc sách, mái tóc đen nhánh nghiêng nghiêng như ngọc bích tinh xảo, đôi hạt châu màu lục đậm đeo hai bên tai, đúng là bích diễm lưu quang.

Lòng hắn bỗng dưng rung động.

Thì ra cái cảm giác có người chờ mình ở nhà lại tốt đến như vậy.

Hắn vào phòng, từ phía sau ôm lấy Lâm Lang.

Bàn tay không an phận bắt đầu xâm nhập vào cổ áo.

Lâm Lang quay đầu lại.

Ánh mắt thành chủ đại nhân tràn ngập tin tức 'cầu ôm cầu xoa bóp', nhưng vẻ mặt lại đứng đắn cấm dục đến mức không thể đứng đắn hơn.

"Chàng đang làm gì?" Nàng nhướng mày.

Đây là muốn tạo phản sao?

"Phu nhân, gần đây vi phu vừa học được một tuyệt thế võ công mới, muốn tham khảo cùng nàng một phen."

Hắn đỏ mặt kéo người lên giường.

Lâm Lang thuận thế ngồi lên đùi hắn, đôi tay như rắn nước ôm lấy cổ hắn, thổi khí nóng bên tai, "Thiếp thân nguyện nghe kỹ càng."

"Đầu tiên, trong sách nói, cởi sạch quần áo......"

"Sau đó, từ từ vân vê......"

Ngay từ đầu, Chúc Vô Ương nghiêm túc làm theo các bước ở trong sách, nhưng sau đó không biết tại sao, hắn ngược lại tự mình nắm được bí quyết, dần dần tiến vào cảnh đẹp.

Đa số nam nhân ở phương diện này đều không thầy dạy cũng hiểu.

Hắn thực tủy biết vị*, như một tiểu tử ngốc chưa gặp qua nữ nhân, liên tục quấn lấy nàng.

*(Ăn thịt biết mùi).

Vân vũ Vu Sơn, triền miên ân ái.

Hoa rơi cả đêm ngoài cửa sổ.

Chúc Vô Ương ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, chỉ cảm thấy ngực mình đong đầy cảm xúc vui sướng.

Ngắm một hồi, liền mê man, ngủ mất.

-

Lâm Lang xiêm y vẫn hoàn hảo ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm đắp chăn cho hắn.

Mê huyễn dược (thuốc mê gây ảo giác) do quản gia tiểu ca ca đưa quả thật hữu dụng.

Nghĩ đến người nam nhân luôn bày ra khuôn mặt cá chết kia mặt không cảm xúc nhét thứ này vào cổ tay áo của nàng, bên hông của hắn còn phồng lên vài thứ như thế, Lâm Lang liền muốn cười.

Sau đó sáng sớm hôm sau, Lâm Lang chỉ nghe được thành chủ đại nhân nói mãi ba câu nói.

"Nàng đừng nhúc nhích, để ta làm."

"Nàng cứ ngồi im, để ta làm là được."

"Đã bảo nàng ngồi im, việc này cứ để ta làm."

Lỗ tai của nàng cũng sắp đóng kén rồi.

Chậc, vậy ngươi đừng nhúc nhích, để ta làm thịt ngươi được không?

Bất quá, thành chủ đại nhân cao lãnh kể từ đây có một cái tên khác, thê nô.

Trăm phần cứng cáp hoá thành từng ngón mềm mại, cũng bất quá như thế.

Đương nhiên mọi thứ đều rất tốt đẹp, ngoại trừ thỉnh thoảng có một người tới quấy rối.

"Phu nhân, nàng phải ăn cái này nhiều vào một chút."

Nam nhân gắp một cái móng heo bỏ vào chén của nàng.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi, lại lấy cái móng trong chén của mình cũng đưa cho nàng.

Còn an ủi nàng nói, "Tận dụng mấy ngày nghỉ này, phu nhân nhất định có thể lớn thêm một chút."

Đây là châm chọc nàng ngực nhỏ đúng không?

Lâm Lang nhìn đôi mắt phượng đang mỉm cười của đối phương, trực tiếp nhét móng heo vào miệng của hắn, nhoẻn miệng cười, nói, "Ta thấy phu quân mới là người phải ăn nhiều một chút, nam nhân ấy hả, lòng mang thiên hạ, chí tại bốn phương, cũng đừng nên giống nữ nhân bọn thiếp, cứ thích khua môi múa mép, sẽ không lấy được hảo cảm của người khác đâu."

Hắn bình tĩnh nhai nhai móng heo phồng phồng trong miệng, nước miếng đầy mồm.

"Phu nhân, móng heo béo ngậy thơm ngon, nàng thật sự không muốn nếm thử?"

"Một mình phu quân ăn là được."

Lâm Lang cười tủm tỉm, lại nhét một cái móng khác vào miệng hắn.

Ngày hôm đó, Vị Ương vuốt cái bụng tròn vo, ợ một cái, cũng hiểu rõ một đạo lý.

Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung nhất.

Người xưa quả nói không sai!

"Ợ --"

Hắn lại ợ thêm một cái.

Lâm Lang sờ soạng cái bụng phồng lên của hắn, cười hỏi, "Mấy tháng?"

Vậy mà đối phương cũng rất biết điều, nhéo một ngón tay hoa lan*, ra vẻ ngượng ngùng mà nói, "Quan nhân, đã được bảy tháng, cũng sắp sinh rồi ạ."

Nàng bị hắn chọc cười, ngã xuống cười to không ngừng.

*(Cầm cái khăn tay là chuẩn bài)



-

Từ nửa đêm đến sáng, ngoài trời tí tách mưa rơi.

Mùi hoa hạnh mơ hồ bay vào trong phòng, mang theo hơi lạnh của mưa móc.

Lâm Lang vẫn chưa ngủ, cơ thể lười biếng dựa vào mép giường, bàn tay như có như không vuốt ve đầu của hắn, thấy hắn đã ngủ mới thu tay về.

Sau đó, nam nhân vốn đang nhắm hai mắt duỗi tay, chuẩn xác bắt được tay nàng rồi thả xuống cái trán của mình, ý bảo nàng cứ tiếp tục.

"Còn chưa ngủ?"

"Nàng không ngủ, ta không dám ngủ."

Tiếng nói khàn khàn của hắn mang theo một chút mông lung.

Đầu ngón tay Lâm Lang quét qua tóc đen của hắn.

Mành cửa sổ lay động, hai người lẳng lặng lắng nghe tiếng mưa xuân hạnh hoa bên ngoài cửa sổ.

Trong ngọn đèn dầu, một ánh sáng xanh đột nhiên bay tới.

Là một con đom đóm.

"Đẹp thật." Lâm Lang nói.

Vị Ương nhàn nhạt nói, "Chỉ là một con côn trùng nhỏ bé cũng đáng được người ta khen ngợi,nhưng không qua mấy ngày lại chết không đất dung thân, xùy, đồ vô dụng, nhân lúc còn sớm mà đầu thai cho rồi."

Hắn thật sự không học nổi việc thưởng thức cái loại sinh linh yếu ớt như này.

Nếu có thời gian, hắn không bằng giết nhiều thêm mấy người. Vẻ mặt sợ hãi trước lúc chết của những người kia khiến hắn sung sướng hơn bất kì thứ gì khác.

Lâm Lang không lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn vào trán hắn.

Tràn đầy nhu tình.

"Nàng đang làm gì?"

Hắn hơi nheo mắt.

"Phu quân ngoài miệng nói ghét bỏ chúng, nhưng lại không động thủ sát sinh, có thể thấy được phu quân là miệng dao găm tâm đậu hủ." Nàng cười nói.

Đối với loại nhân cách cực đoan như hắn, tốt nhất phải cưng chiều hết mực.

Để hắn ngây ngất trong sự dịu dàng kia.

Sau đó......

Lăng trì xử tử.

Lâm Lang cúi người, thì thầm vào tai hắn.

"Làm sao bây giờ, ta càng ngày càng thích Vị Ương rồi." Thích đến, hận không thể giết chết.

Những lời này, hắn thường xuyên treo bên miệng mình, đến lượt nó nói ra từ miệng của một người khác, hắn lại có ảo giác như đã qua mấy đời.

Nến đỏ bừng cháy trên giá cắm nến, phát ra tiếng vang.

Trong con ngươi đen nhánh của nàng hiện lên dáng vẻ của mình.

Là Vị Ương, không phải Vô Ương.

Nam nhân không đáp lại, như thể đã ngủ rồi.

Đầu ngón tay của Lâm Lang chạm vào cánh môi đỏ xinh đẹp của hắn, mỉm cười.

Vài ngày liên tiếp, Lâm Lang không thấy hắn đâu.

Đây là muốn trốn tránh nàng sao?

Đối với nguy hiểm, con mồi có tính cảnh giác cao thường sẽ kịp thời né tránh.

Mà Lâm Lang, lại không cho người khác có cơ hội trốn chạy.

Dựa vào danh phận phu nhân, nàng sai người truyền ra tin tức mình bị bắt cóc.

Thời gian không đến một tách trà nhỏ, Lâm Lang liền thấy thành chủ đại nhân đang vốn đang 'bận rộn' vội vàng đi tới.

Hắn thấy Lâm Lang thì sửng sốt một lúc, rồi nhận ra bản thân mình bị chơi, cặp mắt phượng tối tăm nhìn chằm chằm vào vị tiểu ca đi truyền lời.

Đối phương rụt rụt cổ, nhanh chóng cúi đầu, một bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai.

Lâm Lang lừa gạt người đi đến một vùng ngoại ô yên tĩnh.

Sau lưng hắn, nàng gấp một chiếc khăn trắng che mắt hắn lại.

"Nàng làm gì?"

Hắn cau mày.

Vị Ương không thích cái cảm giác bị người khác khống chế như này, nói xong liền định tháo xuống.

Lâm Lang ngăn lại bàn tay lộn xộn của hắn.

Cầm tay dắt hắn đi.

Bên tai là tiếng gió đêm vút qua, hơi lạnh.

Nhưng lòng bàn tay lại rất ấm áp.

Đi được một lúc lâu, nàng ngừng lại.

Khăn che mắt được gỡ xuống.

Lông mi thon dài của hắn hơi run, chậm rãi mở mắt ra.

Quanh thân, huỳnh quang bay khắp bầu trời.

Từng đợt lưu huỳnh nhiều không kể xiết điểm xuyết lên màn đêm thật sự vô cùng đẹp đẽ.

Từ phía sau, nữ nhân nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nam nhân, dán mặt vào lưng hắn.

"Sinh linh có nhỏ bé đến đâu, cũng có ý nghĩa tồn tại của riêng chúng."

Nàng nhỏ giọng nói.

"Vị Ương, ta rất vui vẻ, vì chàng có thể ở bên cạnh ta."

"Vị Ương, sinh thần vui vẻ."

Hắn rũ mắt nhìn cánh tay đang ôm eo mình, hoàn mỹ như rễ sen tuyết, như thể chỉ cần thoáng dùng sức là có thể bẻ gãy.

Hắn do dự, rồi cuối cùng nhẹ nhàng cam chịu, lòng bàn tay bao lấy mu bàn tay của nàng.

Lâm Lang mỉm cười.

Sa lưới.

Hiện giờ Lâm Lang vô cùng thích thú đi tú ân ái cùng thành chủ đại nhân.

Trước mặt nhân cách chính, nàng chính là một bộ tiểu tổ tông ngạo kiều.

Nhưng đến lúc trêu chọc nhân cách phụ, lại là các loại đấu dũng đấu mưu.

Còn phải dành thời gian đi chăm sóc tâm tình của quản gia tiểu ca ca nữa.

Sung sướng đến vui vẻ vô cùng.

Cuối cùng, sự trả giá của nàng cũng đạt được hồi báo.

Mỗi lần nữ chủ lơ đãng đi ngang qua nàng, đều là dáng vẻ hận thấu xương.

Và tất nhiên, ở trước mặt của Chúc Vị Ương vẫn sẽ bày ra hình tượng muội muội tốt.

"Ca ca, muội muốn ăn măng tây, huynh gắp cho muội đi!" Chúc Cẩm Sắt làm nũng nói.

Lâm Lang ngước nhìn.

Hmm, đĩa măng tây kia rõ ràng ở ngay trước mặt nàng ta, đúng là ăn một bữa cơm cũng không cho người khác yên ổn.

"Ừ." Hắn nói.

Thiếu nữ khiêu khích liếc nhìn Lâm Lang.

Lâm Lang hơi mỉm cười, thủ đoạn chỉ như thế, đúng là hơi thấp tay rồi.

"Không biết ăn cái gì mới ngon đây." Nàng có chút rầu rĩ.

"Tiểu Thúy, ngươi xem món nào ngon thì gắp cho tiểu thư đi."

Chiếc đũa của Chúc Vô Ương vươn tới, gắp một miếng thịt dê béo mà không ngán vào bát của thê tử, nhẹ giọng nói, "Thịt dê có thể ấm trung bổ hư, bồi bổ sinh khí, lần trước phu nhân cảm nhiễm phong hàn, nên ăn nhiều một chút, bảo trọng thân thể."

Liền thấy nàng ngước nhìn hắn, đôi mắt đảo quanh ánh nước, dỗi nói, "Còn không phải phu quân một hai phải nói cái gì phong cảnh trên cây đẹp..."

Chúc Vô Ương ho khan một tiếng, "Phu nhân, ăn nói cẩn thận!"

Lâm Lang ngoan ngoãn gắp thịt dê ăn.

Nam nhân bị trêu chọc, khuôn mặt ửng đỏ lâu rồi vẫn không chịu tiêu tan.

Đợi khi Lâm Lang ăn xong thì lập tức kéo người về phòng.

Tiểu tổ tông này, hắn phải cẩn thận dạy nàng cái gì không thể nói bậy.

"Ca ca, muội......"

Chúc Cẩm Sắt còn muốn nói gì đó, nhưng hai người đã sến sa sến sẩm đi nói chuyện yêu đương.

Nàng ta giận tới mức dậm chân, cái con hồ ly tinh này!

Từ khi Chân Lâm Lang vào cửa, hồn vía của ca ca đều bị ả ta câu dẫn chạy mất!

Đồ lẳng lơ! Đê tiện!

Không được, nàng ta phải nghĩ ra cách gì đó.

Chúc Cẩm Sắt hơi đảo vòng con ngươi, có rồi!

-

Ban đêm, có người truyền tin đến.

Lâm Lang mở ra thì thấy bút tích trong sáng, nhìn là biết do nam nhân viết.

"Biểu muội, biểu ca sắp khảo thí rồi, nhưng tâm thần không yên..."

Chân Lâm Lang có một vị biểu ca, tên Phương Sinh, cha mất sớm, trong xương cốt của hắn lại có sự thanh cao của bậc văn nhân, khinh thường cuộc sống thô bỉ, chỉ dựa vào buôn bán tranh chữ mà sống nên cuộc sống vô cùng chật vật. Cha mẹ Chân gia thấy hắn có vài phần tài văn chương, nên mỗi tháng sẽ tiếp tế hắn một phen, lúc này mới dần dần khá lên.

Có một hôm hắn theo Chân phụ làm việc, vô tình nhìn thấy khuôn mặt kinh hồng của đại tiểu thư, tâm ngứa khó nhịn, thường xuyên chạy quanh ngoại viện ý muốn xum xoe.

Sau đó cha mẹ Chân gia phát hiện tâm tư của hắn, cảnh cáo một hồi. Không muốn mất đi chỗ dựa là Chân gia này, Phương Sinh mới thu liễm tâm tư, lại giả bộ bày ra dáng vẻ nỗ lực tiến lên, lúc này mới đánh mất phòng bị của cha mẹ Chân gia, không còn bày sắc mặt với hắn.

Có điều trong lòng của hắn, vẫn thấy Chân gia lấy mắt chó xem thường người, mới không chịu để tiểu thư đính hôn với hắn. Bởi vậy, khi có người chịu giúp đỡ hắn ôm được mỹ nhân về nhà, Phương Sinh không chút do dự đáp ứng điều kiện của đối phương.

Chỉ cần người tới tay, phương pháp xấu xa thì đã sao?

Lâm Lang giơ cao lá thư trong tay, nở nụ cười quỷ dị.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.