Đại sảnh của sân bay.
Ngón tay của chàng trai gõ nhẹ vào rương hành lý, bộ quần áo bóng chày màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai giản dị, vừa đẹp trai vừa tràn đầy sức sống, khiến mấy cô gái qua đường mặt đỏ tim đập.
Khi có người lấy hết can đảm để hỏi số điện thoại của hắn, hắn liền kéo mũ, nói một cách không kiên nhẫn, “Bổn thiếu gia là hoa đã có chủ, mấy người đừng tới gần tôi, nếu không vợ tôi sẽ tức giận!”
Một cuộc điện thoại gọi tới.
Nam thần đang táo bạo bỗng dưng biến nhỏ bé đáng thương, vô cùng tội nghiệp mà nói, “Em đã đến rồi?”
Vốn dĩ hai người sẽ cùng xuất phát, nhưng Lâm Lang lại nói để quên một thứ nên quay lại lấy nó, bảo hắn trước đến sân bay chờ cô.
Đối phương cười khẽ, tựa như ánh mặt trời xua đi mọi bất an trong lòng hắn.
“Anh còn sợ em lại chạy? Ngoan đi, đứng tại chỗ chờ em, em sẽ đến tìm anh.”
Em sẽ đến tìm anh.
Thật là một lời âu yếm êm tai mà.
Làm dịu đi mọi nôn nóng bất an của hắn.
“Ừm, anh không đi, anh sẽ mãi mãi mãi mãi chờ em đến.”
Chờ em dẫn anh về nhà.
-
Đứng đến độ chân có chút tê rần, Tiết Thiệu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, khảy khảy con thú bông nhỏ được gắn bên điện thoại, dùng đầu ngón tay chọc chọc cái miệng nhỏ đỏ thẫm kia, dường như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt hắn không khỏi đỏ hồng cả lên.
Nàng dâu hình như có chút khẩu vị nặng thì phải, có điều, hắn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-hac-hoa-hang-ngay/904142/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.