Trong Vinh Hoa điện, Đế vương đại mã kim đao mà ngồi, mày kiếm nhíu chặt.
Phía dưới nằm bò một đoàn nô tài không dám thở mạnh.
Nơi xa, tiếng lay động của ngọc bội truyền đến, làn váy đỏ tươi lướt qua thềm ngọc.
"Nàng đi đâu?"
Nam nhân cười lạnh, "Nàng thật là nuôi được một đám nô tài trung thành và tận tâm, một đám giữ kín như bưng, không cạy ra được cái gì hữu dụng! Vậy mà đường đường Hoàng Quý Phi mất tích cũng gạt trẫm!"
Nữ nhân chậm rãi đi tới, thong thả ung dung cởi xuống áo choàng trắng tuyết trên người, không bị lửa giận của hắn ảnh hưởng chút nào.
"Bệ hạ cũng đừng trách tội mấy vật nhỏ đáng thương này, rốt cuộc đã bảy ngày ngài chưa từng đặt chân đến Vinh Hoa điện, bọn tiểu nhân cũng chưa chuẩn bị tốt để nghênh đón ngài. Ngọc Nhi, dẫn bọn họ ra ngoài, đừng cản mắt của Bệ hạ."
Mấy câu nói kẹp thương mang gậy này đâm nghẹn Ngụy Sâm, hắn đành phải bất đắc dĩ mà nói, "Không phải trẫm nói rồi sao, thân thể của Trân phi không thoải mái, không thể không có người ở bên."
Lâm Lang cười khẽ một tiếng, "Cho nên sau này bệ hạ còn định làm đại phu?"
Ngụy Sâm xoa mày, "Ngoan, đừng hồ nháo."
"Hồ nháo?" Nàng tựa như có chút hoang mang, "Thần thiếp hồ nháo bao giờ, Trân phi muội muội ôm bệnh nhẹ, không cho ngự y đến xem bệnh, ngược lại làm bệ hạ bồi nàng mỗi ngày, bệnh sẽ tự nhiên lành? À, như vậy còn giảm được chi phí của một đám dược liệu."
"Đủ rồi!" Ngụy Sâm không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-hac-hoa-hang-ngay/904126/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.